Mặc dù Thiên Phong không điếm danh nói hắn, nhưng hiển nhiên là cũng nói bao gồm cả hắn trong đó.
u Dương Vũ là đường chủ Đan đường, cũng là luyện dược sư mạnh nhất Đan đường, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào cảnh giới Đan Vương.
Đương nhiên, một bước này với hắn mà nói lại là một đường lạch trời.
Loại nhân vật như vậy, mà phải nhận chỉ điểm của một tên Đan sư sơ cấp như Diệp Viễn?
Nói đùa cái gì!
u Dương Vũ quét mắt tất cả trưởng lão một chút, cười nhạt nói: “Ta không có nghe thấy cái gì.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tất cả trưởng lão cực kỳ ngạc nhiên, chợt lộ ra hiểu ý mỉm cười.
Thiệu Doãn xếp thứ năm trong đám trưởng lão Đan đường, năm ngoái mới vừa vặn đột phá đến cảnh giới chuẩn Đan Vương cao cấp.
Là lực lượng tân sinh trẻ trung khoẻ mạnh của Đan đường, địa vị của hắn ở Đan đường vô cùng cao, được đánh giá là nhân tuyển có lực cạnh tranh nhất cho vị trí đường chủ Đan đường hạ nhiệm.
So sánh xuống, mặc dù Diêu Thiên cũng là trưởng lão Đan đường, lại là kẻ không được coi trọng nhất trong đám người, nhiều nhất chỉ là nhân vật chân chạy.
Nếu không cũng sẽ không bị phái đến Tân quốc làm Tiếp Dẫn Sứ.
Lớn tuổi, cảnh giới thấp, đã hao hết tiềm lực, đời này khó có chỗ đột phá nữa.
Thiệu Doãn là nhân vật đại biểu của lực lượng tân sinh, đối với chuyện Diệp Viễn đảm nhiệm trưởng lão trên danh nghĩa là người không phục nhất.
Trước mặt u Dương Vũ, Thiệu Doãn cũng là kẻ huyên náo hung hăng nhất.
u Dương Vũ một câu cũng không nói liền rời khỏi, hiển nhiên là chấp nhận bọn hắn tìm đến Diệp Viễn để “giao lưu trao đổi” rồi.
Mấy người trưởng lão huyên náo hung hăng nhất bàn bạc một chút, cuối cùng Thiệu Doãn xung phong nhận trách nhiệm đến “khiêu chiến” Diệp Viễn!
Thiệu Doãn là nhân vật tinh anh nhất trong số trướng lão Đan đường, thân ảnh của hắn vừa xuất hiện ở Địa Tự Doanh, lập tức có đệ tử nhận ra hắn.
“Đệ tử Lý Minh bái kiến Thiệu Doãn trưởng lão.” Một đệ tử Linh Dịch tầng tám cung kính thi lễ nói.
Thiệu Doãn trong lòng có chút đắc ý, trên mặt lại uy nghiêm nói: “ừm, ngươi tới đúng lúc, Diệp Viễn ở chỗ này sao?”
Lý Minh sững sờ: “Diệp Viễn? Cái tên này rất lạ lẫm, là đệ tử mới tới sao? A… Mấy ngày trước hình như là có một đệ tử mới đến, vừa đến đã đả thương đệ đệ của Tằng sư huynh.”
Lần này đến lượt Thiệu Doãn sững sờ, cau mày nói: “Vừa đến đã đánh nhau với người khác? Quả nhiên là cái tên rất biết gây chuyện mà.”
Lý Minh nhìn thấy Thiệu Doãn nhíu mày, bản năng cho rằng hắn đến tìm Diệp Viễn gây phiền phức, vội vàng nói: “Diệp Viễn liền ở viện lạc số bảy mươi hai ở bên kia, đệ tử đi gọi hắn đến bái kiến Thiệu Doãn trưởng lão.”
Trưởng lão đã tự mình đến tìm Diệp Viễn rồi, thân là đệ tử đương nhiên hẳn là phải đi ra ngoài nghênh đón. Nói xong cũng không đợi Thiệu Doãn đồng ý, một đường chạy chậm đến viện lạc số bảy mươi hai.
Lúc đầu Thiệu Doãn muốn gọi Lý Minh lại, nhưng suy ngẫm một chút lại thôi.
Mặc dù thân phận của Diệp Viễn đã là trưởng lão trên danh nghĩa, nhưng nhất thời quan niệm của các trưởng lão vẫn khó mà thích ứng được.
Trong tiềm thức của Thiệu Doãn, vẫn cảm thấy hẳn là Diệp Viễn phải ra bái kiến chính mình.
Lý Minh gọi cửa lớn ngoài viện lạc của Diệp Viễn, thấy người mở cửa ra là Lục Nhi.
“Cô nương, ta tìm Diệp Viễn.” Nhìn thấy một vị mỹ nữ mở cửa, Lý Minh vô cùng khách khí.
Lục Nhi thấy người này lạ mặt, bản năng liền muốn từ chối khéo: “Thiếu gia đang nghỉ ngơi, không biết vị sư huynh này có chuyện gì?”
Hiển nhiên Lý Minh cũng nghe ra là tìm cớ, không khỏi cau mày nói: “Nghỉ ngơi sao? Vậy nhanh đi đánh thức Diệp Viễn dậy, nói là ngũ tịch trưởng lão Thiệu Doãn của Đan đường tới, để hắn nhanh đi nghênh đón!”
Lý Minh sợ Lục Nhi không biết cân lượng của Thiệu Doãn, lại thêm một câu: “Thiệu Doãn trưởng lão là người ứng cử đường chủ hạ nhiệm của Đan đường, địa vị không tầm thường, các ngươi cũng không nên chậm trễ!”