Mắt La Dũng sáng lên, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười vẻ đắc ý đạt được mưu kế.
Vẻ mặt đám người Đoạn Bằng còn lại đều vô cùng bất ngờ. Tên tiểu tử này cũng có dũng khí đó chứ!
Vu Tĩnh thì ngược lại, hơi sốt ruột nói: "Diệp Viễn, ngươi cũng không nên hành động theo cảm tính đấy!"
Diệp Viễn nhìn nàng ấy, cười nói: "Chỉ là một con Liệt Hỏa Ngô Công, có gì ghê gớm đâu. Sao, hay Tĩnh tỷ thay ta hộ pháp được không?"
Vu Tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu. Diệp Viễn cũng không nói lời vô ích, lấy Quân Dật Kiếm ra, đi chầm chậm đến chỗ Liệt Hỏa Ngô Công.
Trông thấy Quân Dật Kiếm, ánh mắt của đám người Đoạn Bằng, La Dũng không khỏi ngạc nhiên. Cao giai Thần Quân huyền bảo! Tiểu tử này quả là có chút lai lịch mà.
Nhất là La Dũng, trong ánh mắt lộ ra một lòng tham không đáy. Mặc dù hắn đã Thần Quân sáu cõi trời nhưng mà trong tay lại chỉ có một sơ giai Thần Quân huyền bảo. Nếu đem ra so sánh với Diệp Viễn thì đúng là một kẻ ăn mày.
Diệp Viễn đi bình thường về phía Liệt Hỏa Ngô Công, không hề có chút áp lực nào. Ngô Công phát ra một hồi kêu kỳ quái, bỗng nhiên quay đầu chui vào bên trong rừng cây.
Con ngươi La Dũng trừng lên, trở tay không kịp với sự thay đổi bất thình lình này.
Liệt Hỏa Ngô Công lại có thể chạy rồi sao? Đối mặt với một người Thần Quân ba mà lại chạy sao? Phải biết là sức mạnh của mãnh thú phần lớn đều mạnh mẽ hơn so với loài người cùng giai. Hơn nữa, ở tình huống sức mạnh không quá chênh lệch thì mãnh thú chưa khai hoá hoàn toàn không biết sợ hãi là gì. Ví dụ như vừa mới ban nãy Liệt Hỏa Ngô Công rõ ràng thấy ở đây có năm người vẫn còn định tấn công bọn họ. Bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
"Chạy đâu cho thoát!"
Ngay lúc bọn họ kinh ngạc, người Diệp Viễn khẽ động, chui vào trong rừng cây. Mọi người lại sửng sốt lần nữa. Tiểu tử này gan cũng to đấy!
"Diệp Viễn, đừng đuổi theo!"
Sắc mặt Vu Tĩnh thay đổi khác hẳn, lập tức rút kiếm đuổi theo. Thế nhưng khi xuyên qua rừng cây um tùm thì bóng dáng của Diệp Viễn đi đâu rồi chứ? Vu Tĩnh chưa từ bỏ ý định, lại đuổi lên phía trước.
La Dũng phục hồi lại tinh thần, trên mặt lộ ra một nụ cười rực rỡ. Tiểu tử này đúng là tự đi tìm cái chết mà!
"Liệt Hỏa Ngô Công bị sao vậy? Sao thấy Diệp Viễn lại bỏ chạy rồi? ' Vẻ mặt Đoạn Bằng nghi hoặc nói.
La Dũng cười nói: "Còn sao được nữa? Nhất định là bắt đầu mở ra một chút linh trí, nhận thấy được chúng ta không dễ đối phó mới chạy trốn như thế."
Đoạn Bằng gật đầu nói: "E là đúng như thế! Chỉ là... Diệp Viễn cứ đuổi như thế này rất nguy hiểm, hy vọng Vu Tĩnh có thể tìm được hắn."
Đương nhiên La Dũng không hy vọng Diệp Viễn quay lại, cười nói: "Tên tiểu tử này đúng là cái đầu lạnh. Hắn tự đi tìm chỗ chết thì không trách ai được."
Đoạn Bằng cũng lắc đầu, cảm thấy hành động ngu xuẩn này của Diệp Viễn có hơi ngang ngạnh. Mặc dù hắn cũng không ưa La Dũng thế nhưng La Dũng nói cũng không sai. Diệp Viễn này không hề biết tự lượng sức mình, có chết thì cũng không trách ai được.
Chỉ chốc lát, Vu Tĩnh từ trong rừng rậm chạy ra, vẻ mặt không tốt lắm.
"Thế nào, tìm được chưa?"
Mặc dù biết kết quả nhưng hắn vẫn hỏi một câu.
Đoạn Bằng có thể nhìn ra được Vu Tĩnh rất quan tâm lo lắng cho tiểu huynh đệ này. Vu Tĩnh hơi mờ mịt lắc đầu, cả người như hồn siêu phách lạc.
Trong lòng La Dũng thầm sung sướng, nói: "Không cần để ý tên tiểu tử ấy nữa. Lúc này chắc hắn ta bị Liệt Hỏa Ngô Công nuốt đến tám chín phần rồi. Chúng ta đi tiếp thôi."
Vu Tĩnh nghe vậy nổi nóng nói: "La Dũng, ngươi có ý gì? Ngươi làm như vậy với bạn của mình à? Bây giờ ngươi bỏ Diệp Viễn lại, thì sau này có gặp nguy hiểm cũng sẽ thẳng tay bỏ đội lại không?"
La Dũng nghe vậy liền đơ cứng người, vẻ mặt khó coi, nói: "Sao... sao có thể làm thế được? Tên đó là không biết tự lượng sức mình, tự mình đuổi theo, có phải ta bắt hắn phải đi đâu."
Bỏ rơi bạn bè là điều tối kỵ đối với tiểu đội của bọn họ. Một khi danh tiếng truyền ra ngoài, sau này sẽ không ai dám trọng dụng nữa. Một người vào núi, nguy hiểm lại quá lớn. Lời này của Vu Tĩnh có chút đau lòng rồi. La Dũng đúng là không nên tiếp lời vào.
"Đoạn lão Đại, ta đề nghị chúng ta ở đây đợi Diệp Viễn!" Vu Tĩnh nhìn Đoạn Bằng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đoạn Bằng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vậy chờ hắn nửa canh giờ đi! Nếu mà nửa canh giờ vẫn không đến thì chúng ta sẽ tiếp tục gấp rút lên đường."
"Không cần, ta về rồi đây!"
Vu Tĩnh vẫn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên một giọng nói vang lên. Mọi người theo tiếng nói nhìn lại thì thấy Diệp Viễn chậm rãi từ trong rừng rậm đi ra. Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Chỉ thấy sau khi Diệp Viễn đi ra, Ngô Công to lớn cũng đi ra. Ngô Công bị Diệp Viễn kéo lê, đã chết hẳn luôn rồi.
Ầm!
Diệp Viễn tiện tay ném thẳng Liệt Hỏa Ngô Công đến trước mặt mọi người. Vẻ mặt Đoạn Bằng kinh ngạc nói: "Đây… đây là ngươi giết đó sao?"
Diệp Viễn cười nói: "Không thì ai vào đây? Còn ai khác ở đây nữa à?"
Mọi người không nói lời nào, kết quả của sự việc hoàn toàn khác với dự đoán của bọn họ! Đặc biệt là La Dũng, còn khó chịu hơn là ăn phải ruồi. Vốn dĩ hắn đã phán cho Diệp Viễn tội chết, trong lòng được an ủi phần nào.
Ai ngờ chớp mắt một cái, chẳng những Diệp Viễn đã trở lại mà còn giết chết Liệt Hỏa Ngô Công rồi. Khi nói chuyện, Diệp Viễn móc ra mấy quả còn tươi, ném cho mỗi người một quả. Đương nhiên, trừ La Dũng ra.
Đoạn Bằng ăn quả xong, ánh mắt kinh ngạc nói: "Quả được ngưng đọng từ tứ giai linh dược huyết! Ngươi lấy đâu ra vậy?"
Diệp Viễn nói: "Vừa ta đuổi theo con thú vật ấy, đuổi thẳng đến trong sào huyệt của nó. Sau khi giết chết nó, tiện thể lục soát sào huyệt của nó liền tìm thấy mấy quả ngưng đọng từ khí huyết này. Nếu tất cả mọi người đã là một tiểu đội thì đương nhiên là ai cũng có phần. Còn Liệt Hỏa Ngô Công này thì tặng cho Đoạn lão đại đi. Lợi lộc có được để về Đoạn lão đại chia."
Huyết ngưng quả mặc dù không phải linh dược tứ giai quá mức quý hiếm gì nhưng bán ra thì cũng được vài tỷ thần nguyên thạch.
Diệp Viễn như này coi như tặng một món quà lớn cho bọn họ rồi. Bọn họ chẳng làm gì hết mà cũng có được vài tỷ thần nguyên thạch. Hơn nữa Liệt Hỏa Ngô Công này khắp người đều là bảo bối.
Trước đây bọn họ còn nghĩ Diệp Viễn đi là để kiếm lợi lộc, vậy mà chớp mắt cái lại là Diệp Viễn ném cho bọn họ một đống lớn lợi lộc.
Vẻ mặt Đoạn lão Đại kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn, không ngờ Diệp Viễn lại hào phóng như vậy. Điều này làm cho bọn họ càng thêm chắc chắn rằng thân phận của Diệp Viễn nhất định không tầm thường. Đổi thành bất cứ ai khác trong số họ thì chắc chắn sẽ độc chiếm hết những thứ này rồi, dù sao cũng chẳng ai nhìn thấy. Còn Diệp Viễn lại có thể lấy ra chia sẻ cho mọi người.
Vẻ mặt La Dũng u ám, trầm giọng nói: "Tiểu tử, người như vậy là có ý gì? Nếu ai cũng có phần thì tại sao mọi người đều có mà ta lại không có?"
Vẻ mặt Diệp Viễn áy náy nói: "La huynh, thật sự là ngại quá! Vừa rồi Diệp mỗ ở trong sào huyệt của nó tìm thấy năm quả huyết ngưng, thật sự là tìm mãi không được quả thứ sáu, chỉ đành để La huynh chịu thiệt thòi vậy. Á… nếu lần sau tìm thấy, Diệp mỗ sẽ đem cho La huynh một phần."
Một câu nói của Diệp Viễn làm trong lòng mọi người đều thầm cười. Huyết ngưng quả này không nhiều không ít lại vừa vặn chỉ có năm quả, chẳng phải trùng hợp quá sao? Hơn nữa Diệp Viễn đều cho những người khác chỉ thiếu mỗi La Dũng, đây chắc chắn không phải là lại trùng hợp tiếp. Vẻ mặt La Dũng âm u, nói: "Hừ! Tiểu tử, có ngươi ấy! Có vài cái quả huyết ngưng, lão tử đây chẳng thèm để ý!"