Diệp Viễn cười nói: “Ngươi cũng rất mạnh, có điều ngươi sẽ không có cơ hội thắng ta.”
“Ha, không đánh thì làm sao biết?” Đường Phàm nói.
Không nói nhiều, thân hình Đường Phàm náo loạn, trong nháy mắt vô số đạo kiếm ảnh bao vây Diệp Viễn.
Kiếm của Đường Phàm nhanh đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Kiếm pháp của hắn hoàn toàn buông bỏ kỹ xảo mà chỉ theo đuổi tốc độ cực nhanh.
Mỗi một kiếm đều không hề màu mè, góc độ xuất kiếm, sức mạnh, tất cả đều là theo đuổi tốc độ.
Nhưng mà tốc độ vạn kiếm này lại không thể đụng đến một góc áo của Diệp Viễn!
“Quá… quá đáng sợ! Thực lực của Diệp Viễn này quả thực cường đại đến mức khiến người khác hết hi vọng mà!”
“Kiếm ý của Dương Văn Miếu là đại khí, nhưng hắn lại không theo kịp tốc độ của Đường Phàm. Nếu như không phải cảnh giới của hắn áp chế Đường Phàm, thì kết quả thế nào cũng khó mà đoán được. Nhưng mà dường như Diệp Viễn còn chưa dùng đến ba phần nguyên lực lại có thế khiến Đường Phàm không thế đụng đến một góc áo của hắn!”
“Nói cách khác, Diệp Viễn hoàn toàn dựa vào thân pháp tránh được kiếm của Đường Phàm! Rốt cuộc là thân pháp kia của hắn nhanh đến mức nào?”
Không nghi ngờ gì nữa, loại kiếm pháp của Đường Phàm rất khó phá. Cho dù thực lực kém hơn hắn một chút cũng không phải là loại mà người bình thường có thể tránh được.
Nhưng mà Diệp Viễn lại tránh được mỗi kiếm của hắn một cách hoàn hảo!
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa xuất ra một chiêu nào.
Đột nhiên, Đường Phàm cất kiếm, đứng lại, gương mặt quật cường tràn đầy cảm giác thất bại.
Loại cảm giác thất bại này, còn mãnh liệt hơn so với việc ngày hôm qua hắn thua Dương Văn Miểu.
Bởi vì Đường Phàm có thể cảm giác được, nếu như cảnh giới của hắn xấp xỉ Dương Văn Miếu thì tuyệt đối có sức liều mạng với hắn.
Nói cách khác, lĩnh ngộ kiếm ý của hẳn không kém hơn Dương Văn Miếu.
Nhưng mà đối diện với thân pháp không có kẽ hớ của Diệp Viễn thì hắn lại không có chút biện pháp nào.
Hắn đã dùng lớn toàn lực, nhưng mà vẫn không thể nào đuổi kịp thân ảnh của Diệp Viễn.
Nói cách khác, hắn nhanh, Diệp Viễn còn nhanh hơn hắn!
Đường Phàm buông bỏ tất cả chính là vì theo đuổi một chữ “nhanh” này. Nếu như hắn thua trên chữ “nhanh” này thì thật sự là đã thua rồi.
“Ta… ta thua!”
Sắc mặt bướng bỉnh của Đường Phàm không có biếu cảm gì, thứ còn lại chính là cảm giác cực kỳ không cam lòng.
Hắn tu luyện tốc độ kiếm, từ xưa đến nay chưa từng có ai nhanh hơn hắn.
Vậy mà hôm nay, chỉ một thiếu niên Thần Du Cảnh mà có thể hoàn toàn đè ép hắn.
Hơn nữa Đường Phàm có thể cảm giác được, dường như Diệp Viên vẫn còn dư lực.
Dưới tình huống như vậy, cảm giác thất bại càng cực kỳ mãnh liệt.
Diệp Viễn cười nói: “Vạn vật trên thế gian đều là âm dương đối xứng, âm cực dương, dương cực âm. Ngươi một mực theo đuổi tốc độ nhanh, nhưng có nghĩ tới để kiếm chậm một chút hay không? Có lẽ nếu ngươi hiểu được đạo chậm nhanh, sẽ có thế đế cho tốc độ kiếm của ngươi càng nhanh hơn!”
Toàn thân Đường Phàm run một cái, không ngờ được Diệp Viễn lại nói câu đó.
Đúng vậy, từ khi tu luyện đến nay, tất cả tâm tư của hắn đều đặt ở việc khiến tốc độ của kiếm nhanh hơn. Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới, để kiếm chậm một chút.
Đế tốc độ kiếm chậm lại, vậy thì còn gọi là khoái kiếm sao?
Nhưng mà dương cực âm sinh, cực nhanh sinh chậm.
Nhanh cực hạn, có phải chính là chậm hay không?
Lĩnh ngộ của Đường Phàm đối với khoái kiếm cực kỳ sâu sắc, điều Diệp Viễn nói đến chậm, không phải là chậm theo nghĩa đen, mà là một loại cảnh giới khác!
Đó chính là cảnh giới nhìn núi nhưng không phải núi, nhìn nước nhưng không phải nước!
Nếu như có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới này, khoái kiếm của hắn nhất định sẽ tiến thêm một bước.
Nói thì đơn giản, nhưng mà muốn lĩnh ngộ được chữ “chậm” kia thì cực kỳ khó khăn.