Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Luận bàn? Không có hứng thú?”

Một người tùy tiện không biết ở đâu ra đến luận bàn với hắn, hắn nào có nhiều thời gian rỗi như vậy?

Bây giờ hắn đã chữa khỏi cho Tiểu Bạng Tử, đã không còn gì ràng buộc, nợ của ai hắn đều có không mua vào người.

Cùng lắm, hắn trốn vào bên trong Tử Cực điện, đào tẩu là được.

Chân Thần Huyền Bảo, chính là thành chủ ở hoàng thành Thiên Ưng này, cũng không phá vỡ được phòng thủ.

Cho nên, bây giờ Diệp Viễn không sợ ai.

Sắc mặt lão giả cứng đờ, không ngờ được Diệp Viễn không cho người khác mặt mũi như vậy.

Cho dù hắn không quen biết mình, ở trong hoàng thành này, nhắc tới danh tiếng Đan Tháp, còn chưa bao giờ bị không nể mặt như thế.

Có điều tính khí Hiên Vũ cũng là tốt, không tức giận, đang muốn mở miệng khách sáo một hồi, đã thấy một đám người từ nội đường đi ra.

Nhìn thấy Hiên Vũ, cả người Tiêu Phong chấn động, không dám tin nói: “Các hạ lẽ nào là… Hiên Vũ dược sư?”

Hiên Vũ không biết Tiêu Phong, những cũng có chút bất ngờ, chỗ này thế mà còn có một đan thần tứ tinh.

“Ha ha, chính là lão phu. Thứ cho trí nhớ của lão phu không tốt, không biết các hạ là?” Hiên Vũ cười nhẹ nói.

Hiên Vũ cung kính thi lễ: “Vãn bối chính là Tiêu Phong của Vạn Bảo Lâu, lần trước Đan Tháp khai đàn giảng đạo, vãn bối may mắn được nghe giáo huấn của dược sư!”

Hiên Vũ cười cười, cũng không để bụng.

Hoàng thành Thiên Ưng này Luyện Dược sư từng nghe hắn giảng đạo thật sự là quá nhiều, hắn đương nhiên không thể nào nhớ hết được.

“Thì ra là thế! Có điều Luyện Dược Sư Vạn Bảo Lâu, sao lại ở chỗ này?” Hiên Vũ hiếu kỳ nói.

“Sư tôn, Tiêu dược sư là chỗ quen biết cũ của tên kia, rất sớm trước đây đã quen biết rồi.” Lúc này, Ninh Tư Ngữ bỗng nhiên lên tiếng nói.

Đối với việc Hiên Vũ đến, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là không ngờ được sẽ nhanh như vậy.

“Sư tôn?”

Ánh mắt Tiêu Phong có chút ngưng lại, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Ninh Tư Ngữ.

Hắn hoàn toàn không ngờ được, địa vị của nha đầu này thế mà lại lớn như vậy.

Hiên Vũ ở trong Đan Tháp chính là nhân vật được mọi người kính trọng, nàng lại là đệ tử của Hiên Vũ!

Diệp Viễn cũng hơi có chút kinh ngạc, không ngờ được lão nhân này lại là sư tôn của Ninh Tư Ngữ.

Có điều, giải thích như vậy cũng thông, chắc là đối phương thấy Liệt Phong Thiên Thạch Đan, nên mới có thể tìm đến mình để luận bàn.

“Hiên Vũ dược sư tới đây, chẳng lẽ vì Diệp Viễn?” Tiêu Phong cũng không ngốc, rất nhanh đã đoán được một chút manh mối.

Hiên Vũ cười nói: “Đúng vậy, nghe nói đan đạo Diệp dược sư thông thiên, đặc biệt tới để thỉnh giáo.”

Con ngươi Tiêu Phong rụt lại, mặc dù hắn biết Diệp Viễn lợi hại, nhưng mà đến Hiên Vũ dược sư cũng gọi Diệp Viễn một tiếng “dược sư” vẫn là khiến hắn cảm thấy có chút không thích ứng.

Phải biết là, Hiên Vũ dược sư giậm chân một cái, hoàng thành Thiên Ưng này cũng phải chấn động một phen!

Trình độ của ông ấy ở trên đan đạo, cũng không phải là đan thần tứ tinh bình thường có thể so được.

Thế mà bây giờ ông ấy trước mặt Diệp Viễn, lại hạ thấp tư thế như vậy!

Ninh Tư Ngữ tức giận đi tới bên người Hiên Vũ, lôi kéo ông đi về hướng bên ngoài, nói: “Sư tôn, đừng luận bàn với người kia, hắn không xứng! Hừ!”

Hiên Vũ hơi kinh ngạc nhìn thái độ của Ninh Tư Ngữ, nha đầu kia tràn ngập tôn sùng với Diệp Viễn, sao trong nháy mắt lại giống như trở mặt vậy?

Ông cũng không để Ninh Tư Ngữ lôi đi, mà là nghi ngờ nói: “Nha đầu, sao thế?”

Ninh Tư Ngữ giậm chân một cái, tức giận nói lại một lần chuyện của thúc cháu Hoàng Khiêm, nói: “Sư tôn, ngươi nói gia hoả kia làm vậy có đáng giận không? Một chút trách nhiệm cũng không có, còn là dược sư cái gì nữa!”

Hiên Vũ nhìn Ninh Tư Ngữ rồi lại nhìn Diệp Viễn, bỗng nhiên cười nói: “Nha đầu, con biết cái gì? Hai người thúc cháu kia là thủ hạ của Ngộ Phong, Ngộ Phong có ơn cứu mạng với bọn họ, mặc dù giết thúc cháu bọn họ thì có chút khinh thường, nhưng người bên ngoài không thể nào nói cái gì được! Con bảo Diệp dược sư quản, hắn dùng thân phận gì để quản? Không có lý do xuất binh!”

Ninh Tư Ngữ nghe thấy sư tôn thế mà lại đứng về phía Diệp Viễn, không khỏi tức giận: “Sư tôn, người làm sao vậy? Cần cái gì mà lý do xuất binh? Trực tiếp bắt hắn tới, người bên ngoài còn dám nói gì hay sao?”

Hiên Vũ cười nói: “Nha đầu nhà con, lo lắng không yên, chỉ sợ thiên hạ không loạn sao! Diệp dược sư chẳng qua chỉ là Quy Khư sơ kỳ, Đức Ích Đường không chỉ có thực lực hùng hậu, còn có quan hệ thân thiết với Đông Phương gia, Đan Tháp, con bảo hắn đi quản, đây không phải là bảo hắn đưa dê vào miệng hổ sao?”

Ninh Tư Ngữ gấp gáp, trách móc: “Chuyện kia… lẽ nào mặc kệ sao?”

“Ha ha, nha đầu nhà con! Hắn nói mặc kệ sao? Được rồi, lúc không cần con lo lắng thì không cần lo lắng. Nếu không, trở về quay mặt vào tường ba năm!” Hiên Vũ cười nói.

Nghe thấy lời này, Ninh Tư Ngữ nhất thời ủ rũ.

“Không lo lắng thì không lo lắng! Hừ!” Ninh Tư Ngữ làm mặt quỷ với Diệp Viễn.

Có điều trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều, nàng biết nhất định là sư tôn đã nhìn ra cái gì rồi mới nói như vậy.

Diệp Viễn cũng là vô cùng kinh ngạc, lão nhân này nhìn rõ mồn một, giống như là đã xem thấu vậy.

Quả nhiên, không phải là một lão đầu đơn giản.

“Hóa ra tiền bối là sư tôn của Tư Ngữ, vừa rồi đã đắc tội rồi. Nếu như tiền bối muốn bàn luận đan đạo, vậy thì hãy vào trong nội đường đi.” Diệp Viễn chắp tay nói.

Hiên Vũ thấy buồn cười nói: “Không ngờ được ở hoàng thành Thiên Ưng này lại có một ngày lão phu phải dựa vào mặt mũi đệ tử, mới có thể đạt được mục đích, ha ha.”

Hiên Vũ đi tới chỗ nào, đều là tiền hô hậu ủng, có ai đối với ông mà không phải cung kính?

Ai biết hôm nay, một vãn bối Quy Khư Cảnh, thế mà lại chẳng thèm để ý ông.

Thái độ của Diệp Viễn, hiển nhiên là bởi vì Ninh Tư Ngữ mới thay đổi, cái này khiến ông không nhịn được tự giễu.

Đi vào nội đường, Diệp Viễn mở miệng nói: “Không biết tiền bối muốn luận bàn thế nào?”

Hiên Vũ hiển nhiên đã sớm suy nghĩ xong, nói thẳng: “Chính là luyện đan!”

Ninh Tư Ngữ lập tức lên tiếng nói: “Sư tôn, người là đan thần tứ tinh, đây không phải là khi dễ người sao?”

Hiên Vũ nghiêm sắc mặt, không vui nói: “Đứng sang một bên nhìn! Lát nữa ta và Diệp dược sư luyện đan, con học được một chút, đủ có lợi cả đời cho con! Ta so luyện đạn với Diệp dược sư, đương nhiên là thần đan cấp ba!”

Ninh Tư Ngữ lẩm bẩm miệng, không tình nguyện mà lui sang một bên.

Tiêu Phong thì vô cùng hưng phấn, hai ngươi này luận bàn luyện đan, tuyệt đối chính là thịnh thế lớn nhất ở toàn bộ hoành thành Thiên Ưng.

Nhưng mà khán giả, lại chỉ có hai người, hắn và Ninh Tư Ngữ, đây chính là cơ duyên lớn mà!

Sau khi đuổi Ninh Tư Ngữ sang một bên, Hiên Vũ lại quay đầu nói với Diệp Viễn: “Lão phu chuẩn bị mười loại đan phương, mỗi loại đan phương đều chuẩn bị cho mỗi người hai phần linh dược. Chúng ta luyện chế mười viên đan dược giống nhau, thế nào?”

Diệp Viễn không có gì để nói không thể, gật đầu nói: “Như dược sư nói!”

Hiên Vũ gật đầu, nói: “Vậy ta tới trước! Loại đan dược thứ nhất, Ngân Hà Điểm Tinh Đan.”

Vì lý do công bằng, Hiên Vũ cũng chỉ dùng dược đỉnh cấp ba, đây là dược đỉnh ông sử dụng khi mình vẫn còn là đan thần tam tinh.

Hiên Vũ vừa ra tay, đã tự có phong phạm của dược sư đứng đầu.

Ngưng phôi, tôi nước lạnh vào, luyện đan, hành văn liền mạch lưu loát.

Diệp Viễn ở một bên quan sát, không khỏi âm thầm gật đầu.

Quả nhiên không hổ là đại nhân vật Tiêu Phong kính ngưỡng, thủ pháp luyện đan này, tuyệt đối được cho là cao thủ.

“Ngân Nguyệt Điểm Tinh Đan, hai loại linh dược cấp ba chủ dược là Ngân Nguyệt Thảo và Điểm Tinh Tử, có điều chỗ mấu chốt, lại là phụ tài dung hợp…”

Sau khi Hiên Vũ bắt đầu luyện đan, Diệp Viễn đột nhiên nhỏ giọng đánh giá.

Ánh mắt Tiêu Phong và Ninh Tư Ngữ có chút ngưng lại, vểnh tai lên, cùng không chuyển mắt nhìn chằm chằm không rời vào Hiên Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK