Khi võ giả đột phá, là lúc cách thiên đạo gần nhất, cũng là lúc dễ dàng cảm ngộ nhất.
Lãnh Vũ có cơ sở pháp tắc không gian, ngộ tính cũng không kém.
Cho nên Diệp Viễn bố trí lại lần nữa không gian truyền thừa, để cho phù hợp hơn với Lãnh Vũ, giúp hắn thu được đột phá ở pháp tắc không gian.
Mà Lãnh Vũ cũng không có cô phụ kỳ vọng của Diệp Viễn, rốt cuộc trong khi đột phá một lần hành động nắm giữ pháp tắc không gian tầng một.
Nếu như bình thường, cho hắn thêm mấy vạn năm, hắn cũng chưa chắc có thể hoàn toàn cảm ngộ được.
Bên trong Thái Thượng Ngọc Hư Đan của Diệp Viễn vốn đã dung nhập sức mạnh Hỗn Độn, không phải bình thường.
Hơn nữa Diệp Viễn im lặng không nói, lúc này mới giúp Lãnh Vũ đột phá thành công.
Mà bây giờ, rốt cuộc đến Lãnh Vũ cũng thi triển sát chiêu.
Mặc dù không có cao thủ như Diệp Viễn, dung hợp kiếm đạo và pháp tắc không gian thành một thể, nhưng mà cộng thêm một pháp tắc không gian này, thực lực của hắn liền hoàn toàn khác.
Mặc dù thực lực của Ôn Nhất Lân không tệ, nhưng ở trong Thiên Thần Cảnh vẫn tính là người mới, đột phá cũng chỉ là chuyện mấy vạn năm nay.
Trong nháy mắt, đột nhiên áp lực của hắn tăng lên.
Trong bốn người, chỉ có thực lực Trịnh Khởi hơi yếu, nhưng mà thực lực đối thủ của hắn cũng là bình thường, có thể miễn cưỡng duy trì.
Kết quả là, sau khi người bên hoàng thành Thiên Ưng lấy ra mấy lá bài, trong nháy mắt tình thế nghịch chuyển!
“Xoẹt!”
Một đạo kiếm quang bén nhọn hiện lên, Ôn Nhất Lân trực tiếp bị đâm một kiếm.
Lãnh Vũ thừa thắng xông lên, một kiếm lại nhanh hơn một kiếm.
Ôn Nhất Lân binh bại như núi đổ, sao còn có dư lực để đánh trả?
Bumg!
Lại một ánh kiếm xuyên qua hư không, rơi vào trên người Ôn Nhất Lân, trực tiếp đánh hắn rơi xuống mặt đất.
Lãnh Vũ giương trường kiếm lên, nhìn Ôn Nhất Lân nửa sống nửa chết, thản nhiên nói: “Ta đúng là đã phí hoài hơn trăm nghìn năm, nhưng mà mệnh của ta tốt hơn ngươi! Bởi vì trong lúc ta tuyệt vọng nhất, ta gặp được một người khiến sinh cơ của ta cháy lên lần nữa.”
Lúc này Ôn Nhất Lân đã trọng thương ngã gục, trong ánh mắt đều là vẻ sợ hãi, cũng với khát vọng cầu sống.
Thế mà lại cứ thế mà bại rồi!
Lãnh Vũ không có chút nào thương hại, trường kiếm xẹt một đường, kết thúc tính mạng Ôn Nhất Lân.
Tuần sát sứ nhìn thấy một màn này, thật lâu không nói được gì.
Thực sự là trong nháy mắt, long trời lở đất.
Hoàng thành Thiên Ưng thế mà lại lật bàn rồi!
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, hoàng thành Thiên Ưng lại chuẩn bị nhiều sát chiêu ở phía sau như vậy!
Tuần sát sứ há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, lại cũng không nói được cái gì.
Trên bầu trời, chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Tả Thư Kiệt điều khiển Nguyên Từ Thần Sơn, không có gì bất lợi, Kiều An Sơn càng ngày càng không kiên trì nổi.
Vốn dĩ thực lực bọn họ đã vô cùng gần nhau, Tả Thư Kiệt dựa vào uy lực Huyền Bảo, càng đánh càng hăng.
Phốc!
Một lúc không cẩn thận, Kiều An Sơn bị đánh bay ra ngoài.
Ai ngờ, Kiều An Sơn liều mạng bị trọng thương, hóa thành một vệt sáng chạy trốn!
Đột nhiên gặp biến cố này khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Tuần sát sứ hừ lạnh một tiếng, thân hình lướt ra nhanh như chớp.
Một cỗ khí thế cường hãn tới cực điểm, xông thẳng tới chân trời.
Một đạo kinh hồng xẹt qua, tuần sát sứ phát sau mà đến trước, ngăn Kiều An Sơn lại.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tuần sát sứ thản nhiên nói.
Cả người Kiều An Sơn đã nổ tung, giận dữ hét: “Ngươi quản được lão tử? Lão tử không muốn chết, cút ngay!”
Dứt lời, Kiều An Sơn điên cuồng đập một búa về phía tuần sát sứ.
“Muốn chết!”
Tuần sát sứ ở mười thành Lĩnh Nam, đó là sự tồn tại cao nhất.
Kiều An Sơn này cũng là thua mà tức giận, lại dám động thủ với hắn.
Chỉ thấy trên người tuần sát sứ, đột nhiên bộc phát ra sức mạnh thế giới cường hãn đến mức không thể địch nổi, bỗng nhiên đấm ra một quyền!
Ầm!
Trên bầu trời truyền đến tiếng vang thật lớn.
Sau đó, không còn có sau đó nữa.
Tuần sát sứ thu lại búa lớn của Kiều An Sơn, hừ lạnh nói: “Thứ không biết sống chết! Lại dám xuất thủ với bản sứ!”
Trong nháy mắt, hai đại cường giả Thiên Thần chết, một trận chiến này không còn gì lo lắng.
Lãnh Vũ và Tả Thư Kiệt gia nhập chiến đoàn, hoàng thành Thiên ưng tiêu diệt sạch sẽ gọn gàng cường giả Thiên Thần của hoàng thành Chí Ninh.
Một khi phát ra Kim Kiếm Lệnh, đó chính là cục diện không chết không thôi, không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Chỉ là Kiều An Sơn nằm mơ cũng không ngờ được, cuối cùng hoàng thành Chí Ninh lại rơi vào kết cục như thế này.
“Thiên Ưng uy vũ!”
“Đại trưởng lão Diệp Viễn uy vũ!”
…
Toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng sôi trào, từ tuyệt vọng đến hy vọng, rồi đến thắng lợi.
Một trận chiến này sống lại từ trong chỗ chết, mang đến cho bọn họ quá nhiều kinh hỉ.
Chẳng ai ngờ được, hoàng thành Chí Ninh cường đại, lại bị diệt như thế.
Mà bên phát động chiến tranh lại là chính hoàng thành Chí Ninh.
Trên mặt mấy người Tả Thư Kiệt cũng lộ ra vẻ mừng như điên.
Một trận chiến này, đánh thực sự quá sảng khoái.
Trước là hoàng thành yếu nhất trong mười thành Lĩnh Nam, Tả Thư Kiệt làm người thành chủ này cũng rất uất ức.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ chính là hướng tám tòa hoàng thành khác tuyên bố sự cường đại của chính mình!
“Ha ha, thực sự là quá sảng khoái! Lão tử đều không nhớ rõ, đã bao lâu rồi chưa từng sảng khoái như vậy!” Hà Xung cười to nói.
Tả Thư Kiệt cười nói: “Đúng vậy, sau trận chiến này, hoàng thành Thiên Ưng chúng ta đủ để bước vào năm vị trí đầu của mười thành Lĩnh Nam! Về sau, ai cũng đừng muốn khi dễ chúng ta! Đi, chúng ta phải cảm tạ Diệp Viễn cho tốt, không có hắn, kết quả hôm nay đã hoàn toàn khác rồi!”
Mọi người nghe vậy đều âm thầm gật đầu, đi theo Tả Thư Kiệt.
Tứ đại Thiên Thần Cảnh dắt tay nhau đến, Tả Thư Kiệt trực tiếp trả Nguyên Từ Thần Sơn lại cho Diệp Viễn, cười nói: “Diệp Viễn, một trận chiến này, ta đại biểu cho hoàng thành Thiên Ưng cảm tạ ngươi!”
Diệp Viễn cười nói: “Thành chủ quá lời rồi, Diệp Viễn là đại trưởng lão Đan Tháp của Thiên Ưng, đương nhiên phải vì hoàng thành Thiên Ưng mà xuất lực.”
Tứ đại Thiên Thần, ở trong lòng cực kỳ cảm kích Diệp Viễn.
Chỉ là thứ bọn họ có thể cho Diệp Viễn, thực sự không nhiều.
Hơn nữa bọn họ biết, điểm kết thúc của Diệp Viễn tuyệt đối không ở trong hoàng thành Thiên Ưng nho nhỏ này, thậm chí mười thành Lĩnh Nam cũng không trói được hắn.
Sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ rời đi.
Thế nhưng không hề nghi ngờ, biến hóa mà Diệp Viễn mang đến cho hoàng thành Thiên Ưng thật sự rất lớn.
Lúc này, tuần sát sứ chậm rãi đi đến, ánh mắt đảo qua Diệp Viễn một cái rồi nói với Tả Thư Kiệt: “Kim Kiếm Hội Minh đã kết thúc, bản sứ phải trở về đế đô một chuyến, bẩm báo tình hình của mười thành Lĩnh Nam. Dựa theo quy định, bây giờ hoàng thành Chí Ninh sẽ do hoàng thành Thiên Ưng quản lý, các ngươi mau chóng phái người đi tiếp quản Chí Ninh, đừng để phát sinh sự cố.”
Tả Thư Kiệt vội vàng nói: “Vâng, tuần sát sứ đại nhân!”
Tuần sát sứ gật đầu, nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, ngươi đi theo ta một chút.”
Trong ánh mắt hoài nghi của mọi người, tuần sát sứ đưa Diệp Viễn đi sang một bên, nói: “Tiểu tử, lần này coi như bản sứ nợ ngươi một ân huệ! Lần này về đế đô, bản sứ sẽ mang linh dược luyện chế Thái Thượng Ngọc Hư Đan về, đến lúc đó, ngươi ra tay giúp bản sứ luyện chế.”
Diệp Viễn cười nói: “Đại nhân quá lời rồi, một cái nhấc tay mà thôi, đại nhân không cần lo lắng.”
Tuần sát sứ nhìn Diệp Viễn thật sâu, trong lòng không ngừng thất kinh.
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng hiểu, tiểu tử này căn bản tính trước kỹ càng, cho nên nói chuyện làm việc vô cùng phóng đãng.
Thật ra, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Không cần lo lắng?
Cho dù Diệp Viễn không lo lắng, hắn có thể không lo lắng sao.
Nhưng mà Diệp Viễn lại không hề đề cập tới, chỉ nói đây là chuyện nhỏ.
Dạng này, không chỉ cho hắn mặt mũi mà còn khiến cho hắn nợ nhân tình.
Tiểu tử này, lợi hại!