Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ám Huyền ngạc nhiên nói: “Nhân loại?”

Hắn dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn về phía Ngọc Hinh nói: “Thần Cấm Yêu Vực thấy người phải giết, Hồ tộc các ngươi lại dám thu nhận con người, không sợ sẽ bị diệt tộc sao?”

Ngọc Hĩnh biến sắc mặt, đang định lên tiếng, nhưng lại thấy Diệp Viễn ra hiệu dừng lại không nói.

“Một đám đàn ông con trai đi bắt nạt đàn bà con gái, còn ra thể thống gì nữa! Rừng Lôi Nguyên Quả này rõ ràng nằm trên địa bàn của người ta, các ngươi lại tới cướp giữa ban ngày, không phải là vô liêm sỉ lắm sao!” Diệp Viễn như cười như không nói.

“Hừ! Việc của Thần Cấm Yêu Vực chúng ta, cần ngươi chõ mõm vào sao? Thẳng làm vua, ta mạnh hơn, đương nhiên lời nói của ta có trọng lượng!” Ám Huyền lạnh lùng cười nói.

“Vậy sao? Vậy nếu ta mạnh hơn ngươi, thì có phải cánh rừng Lôi Nguyên Quả này sẽ thuộc về ta không?” Diệp Viễn cười nói.

Ám Huyền nhìn Diệp Viễn đánh giá một lượt, cười nhạt hỏi lại: “Chỉ bằng ngươi, một tên nhân loại cấp bốn?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng, chỉ bằng ta!”

“Diệp Viễn, ngươi không phải là đối thủ của hần! Mau tránh ra!” Ngọc Hĩnh nhìn thấy Diệp Viễn đứng chắn trước mặt thì vội vàng nói.

Diệp Viễn xua tay: “Đánh nhau là chuyện của nam nhân, nữ nhân ngồi một bên xem là được! Ta cần những Lôi Nguyên Quả này, tới lúc đó sẽ chia cho các ngươi một phần năm.”

Đùa nhau hả!

Nhóm người của Ám Huyền chỉ thây tức cười khi nghe những lời này của Diệp Viễn.

“Ha ha, nói mạnh miệng không sợ bị cắt mất lưỡi sao! Một tên nhân loại cấp bốn nhỏ bé mà cũng dám nói ra những lời này sao, ai cho ngươi dũng khí thế hả?” Ám Huyền cười lớn nói.

Tuy rằng chưởng vừa rồi của Diệp Viễn đánh mình cũng rất mạnh, nhưng vừa rồi là do bản thân nhất thời sơ xuất, hơn nữa cũng chưa dùng hết sức.

Nếu hắn tưởng với thực lực như thế đã có thể giao đấu với mình, thì đúng là hắn không biết chữ “tử” viết như thế nào.

“Ha ha ha, tên hề này từ đâu chui ra vậy, lại dám khiêu chiến với thiếu chủ, chê bản thân sống lâu quá rồi há.”

“Có phải loài người đều đần độn như vậy không? Với cái não đấy làm sao có thể tu luyện lên được cấp bốn vậy không biết?”

“Con người à, chúng ta sợ quá! Chỗ Lôi Nguyên Quả này ngươi cứ mang hết đi, đừng nổi giận với chúng ta! Đừng đánh ta, đừng đánh ta!”

“Ha ha ha…”

Câu nói vừa rồi của Diệp Viễn khiến bọn chúng có được trận cười sảng khoái, trong mắt bọn hắn, Diệp Viễn tới đây là để mua vui.

Võ giả cấp bốn làm sao có thể đánh lại thiếu chủ?

Diệp Viễn không để ý tới những lời châm biến này, chỉ thấy hắn hất tay ra hiệu kêu Ám Huyền tới chiến đẩu, động tác này của hắn tràn đầy vẻ khinh miệt.

Sắc mặt Ám Huyền chùng xuống:

“Là ngươi tự tìm tới chỗ chết, đừng có trách ta! Ám Ảnh Lôi Sát!”

Ám Huyền đưa tay ra, uy lực lôi điện khủng khiếp trong chốc lát bao trùm khắp nơi.

Còn Diệp Viễn, đang ở chính giữa trung tâm trận sét!

“Vừa ra tay đã dùng tới Ám Ảnh Lôi Sát, xem ra thiếu chủ bị tên này chọc tức thật rồi!”

“Ha ha, tên này đúng là làm trò hề mà, không biết kết cục đáng sợ khi đã chọc giận thiếu chủ sao.”

“Ha ha, chẳng còn gì đế xem nữa rồi, một khi Ám Ảnh Lôi Sát đã được tung ra, tên nhãi này chết chắc.”

Phải đối diện với trận sét khủng khiếp, thế nhưng Diệp Viễn lại không hề hoảng sợ, khí thể của hắn đột nhiên bùng phát thẳng lên Hồn Hải tầng bốn đỉnh phong!

Vượt qua một tiểu cảnh giới, khí thê’ của Diệp Viễn lúc này đã khác hẳn!

Những người của tộc Ám Ảnh Lôi Điện vẫn còn đang cười nhạo Diệp Viễn, lúc này ai nấy đều không ngậm được miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK