Lời của Bách Lý Thanh Yên nói, làm Chung Hàn Lâm ngạc nhiên.
Sao nghe câu này giống như nàng ta đang làm nũng với người yêu của mình thế?
Nghĩ đến đây, Chung Hàn Lâm ghen ghét, sát khí của hắn ta với Diệp Viễn lại càng tăng lên vài phần.
Diệp Viễn ngẩn người một lát, mới xoay đầu lại nhìn Chung Hàn Lâm và nói: "Ngươi mau ra tay đi."
Hắn không thể đi cầu xin Bách Lý Thanh Yên được.
Hắn là một nam nhân, phải có khí phách của nam tử hán đại trượng phu chứ.
Bách Lý Thanh Yên ngạc nhiên, rồi chậm rãi nói: "Cái tên chết bầm nhà ngươi, chết vì cái sĩ diện! Thực lực Chung Hàn Lâm ngươi không tưởng tượng được đâu!"
Nàng ta cảm thấy mình có thể suy xét ra mặt giúp Diệp Viễn một chút, nhưng Diệp Viễn lại cam tâm tình nguyện bị giết cũng không muốn đi cầu xin nàng ta. Hành động của hắn, khiến nàng ta cảm thấy hắn không nể mặt mình một chút nào.
Nhưng Diệp Viễn vẫn thờ ơ và nói: "Thật vậy à, nhưng có lẽ hắn ta không mạnh giống như bản thân ngươi nghĩ đâu."
Hai người đứng ở đây cứ trao đổi qua lại; ngươi nói một câu, ta lại đáp một câu. Chung Hàn Lâm đứng một bên, cảm giác như mình là người thừa thãi.
Mà tình trạng này lại khiến sự tức giận trong lòng hắn ta bùng nổ.
"Cái tên không biết chết sống kia. Bây giờ, ngươi có thể đi chết rồi đấy!"
Chung Hàn Lâm tức giận quát lớn, đột ngột đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.
Thế giới chi lực của Thần Quân tầng chín cường hãn, lập tức áp sát gây sức ép từ tứ phía đánh thẳng đến chỗ Diệp Viễn.
"Liệt Dương Thiên Cương chưởng!"
Rầm!
Diệp Viễn đang đứng thì bị một chưởng này của hắn ta đánh ngã ra đất.
Vẻ mặt Chung Hàn Lâm hiện lên sự khinh thường và nói: "Chỉ mới một chiêu thôi, mà ngươi đã không thể chịu nổi rồi!"
Trong mắt Bách Lý Thanh Yên lại xuất hiện một tia đau lòng, nàng ta không biết vì sao đột nhiên bản thân lại cảm thấy lồng ngực hụt hẫng.
"Thực lực của ngươi là thế sao? Hình như, cũng chẳng có gì là đặc biệt cả."
Thân hình của Diệp Viễn chậm rãi bước ra từ trong không trung, trên cơ thể hắn không bị chút tổn hại nào.
Sắc mặt của Chung Hàn Lâm hiện lên vẻ bất ngờ, hỏi: "Chuyện này làm sao có thể chứ?"
Diệp Viễn vẫn lạnh nhạt và trả lời: "Ta đã nói rồi mà, có lẽ thực lực của ngươi cũng không mạnh giống như bản thân ngươi nghĩ."
Sắc mặt Chung Hàn Lâm trầm xuống, hắn ta lại quát lớn trong sự tức giận: "Tên nhãi ranh, ngươi đừng đắc ý vội. Vừa rồi, ta vẫn chưa dùng hết lực thôi! Bây giờ, ngươi sẽ chứng kiến được thực lực thật của ta!"
Chung Hàn Lâm vừa nói, vừa giơ tay lên. Trên tay hắn ta lập tức xuất hiện một thanh Thiên Thần Huyền Bảo.
Khí thế của hắn phóng lên trời, cả cơ thể hắn ta cũng giống như một cây thương dài với thanh thế làm người ta phải sợ hãi.
Đôi con ngươi của Diệp Viễn co rút lại, hiện lên vẻ bất ngờ.
Thực lực của Chung Hàn Lâm thật sự rất cường hãn.
Thanh thế mạnh mẽ vừa xuất hiện, Diệp Viễn cũng cảm giác được áp lực đó như đang đập vào mặt mình.
Với thực lực bây giờ của hắn, thì không phải là đối thủ của Chung Hàn Lâm.
Nhưng mà Diệp Viễn lại không lo lắng quá nhiều.
Con ác linh đã bị Vô Trần đã thu phục kia, chính là con ác linh không sợ cường giả Thiên Thần tầng một, huống hồ lại là Chung Hàn Lâm nhỏ bé như thế này.
Hắn đang định thả ác linh ra thì tự nhiên thấy Bách Lý Thanh Yên nhẹ nhàng lướt qua người mình.
"Khinh Vân Thiên Thánh thương!"
Đúng lúc này, Chung Hàn Lâm đột nhiên bắn ra một thương đầy sát khí về phía Diệp Viễn.
"Yên Ba Vô Ngân kiếm!"
Kiếm khí của Bách Lý Thanh Yên cũng mạnh mẽ phóng ra đâm thẳng và đối chọi với sát khí bên trong của cây thương do Chung Hàn Lâm phóng ra.
Rầm!
Trong lúc, hai người đồng loạt xuất ra khí lực mạnh mẽ của mình.
Thì thần nguyên bị cọ sát làm một vụ chấn động nổ ra, sang bằng tất cả mọi thứ xung quanh.
Cả hai người Chung Hàn Lâm và Bách Lý Thanh Yên đều lùi về sau mười bước, khó khăn lắm họ mới có thể đứng thẳng được.
Với một người mang tư cách người đứng ngoài xem kịch, thì Diệp Viễn thu hết vào trong mắt thực lực của hai người này.
Tuy nhìn sơ qua, hắn đoán được thể lực của hai người này ngang cơ nhau, nhưng Chung Hàn Lâm dốc toàn lực vào cây thương để đấu với Bách Lý Thanh Yên không thể phân được thắng thua. Thì hắn ta đã hơi bị thua nửa lực của Bách Lý Thanh Yên rồi.
Chung Hàn Lâm không ngờ được, Bách Lý Thanh Yên lại đột ngột xuất chiêu như vậy. Lúc này sắc mặt của hắn ta cũng tái nhợt đi và hỏi: "Thanh Yên sư muội, sao muội phải vì tên phế vật này mà ra tay với ta chứ?"
Bách Lý Thanh Yên lại thờ ơ nói: "Ngươi mau đi đi! Tên này là bạn của ta, nên ta sẽ không để ngươi giết hắn đâu."
Chung Hàn Lâm nghe thế sắc mặt lập tức thay đổi, hắn quát: "Chẳng lẽ, muội thật sự thích tên ranh kia sao?"
Sắc mặt của Bách Lý Thanh Yên lạnh lùng, trả lời: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi! Nếu ngươi còn không đi nữa, thì đừng trách ta không khách sáo!"
Chung Hàn Lâm nổi điên lên, chỉ thương vào Diệp Viễn đang đứng sau lưng Bách Lý Thanh Yên, mà quát: "Tên nhãi ranh, nếu ngươi là nam nhi thì ra đây đường đường chính chính đấu với ta một trận! Ngươi trốn ở sau lưng nữ nhân, cũng được xem là hảo hán à?"
Diệp Viễn khoanh hai tay ra phía sau lưng, ung dung nói: "Ngươi nên cảm ơn Bách Lý cô nương đi. Nếu nói trắng ra thì, nếu nàng ta không ra tay, thì ta đã giết ngươi từ lâu rồi."
Bách Lý Thanh Yên nghe xong câu nói của Diệp Viễn, bèn trừng mắt nhìn hắn.
Tên nhóc này sao cứ mở miệng ra, lại ăn nói khó nghe như thế chứ?
Bây giờ, ta đang cứu ngươi đó, ngươi biết không thế?
Ngươi không cảm ơn ta thì thôi đi, còn giả bộ diễn cái gì đấy.
Tuy vừa rồi Diệp Viễn đã tránh thoát được một chưởng của Chung Hàn Lâm khiến cho nàng ta có chút bất ngờ, nhưng nàng ta vẫn nghĩ rằng Diệp Viễn không có năng lực để đối phó với Chung Hàn Lâm, chứ đừng nói hắn có thể giết chết hắn ta.
Câu khoác lác vừa rồi của hắn, có thể đừng nói to như vậy được không?
Chung Hàn Lâm cười lạnh, rồi nói: "Vậy ấy hả? Ta còn muốn đứng ở đây, xem thử ngươi có bản lĩnh gì giết được ta đấy! Vì bây giờ, ta cũng rất muốn giết ngươi đây!"
Trong mắt Diệp Viễn lóe lên tia lạnh lẽo, rồi hắn lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự muốn bị ta giết đến thế à?"
Bách Lý Thanh Yên im lặng một lát, mới vội lên tiếng cắt lời của Diệp Viễn: "Được rồi, Chung Hàn Lâm ngươi đi đi! Bây giờ, ta với hắn là đồng đội, nên nếu ngay cả hắn mà ta không thể đưa ra ngoài được thì thanh danh của ta sẽ mang tiếng xấu rồi. Còn ân oán tình thù gì đó của các ngươi thì để nói sau đi, bây giờ dừng lại được rồi!"
Chung Hàn Lâm nghe thế chỉ nghiến răng nghiến lợi, rồi chỉ tay vào Diệp Viễn nói: "Vậy thì ta cứ để cho tên tiểu tử chết tiệt này sống lâu thêm một chút nữa! Một tháng sau, ta nhất định sẽ đến lấy mạng của ngươi!"
Nói xong, Chung Hàn Lâm khẽ động mũi chân, sau đó lập tức biến mất.
Bách Lý Thanh Yên xoay người, tức giận trừng Diệp Viễn và mắng: "Không khoác lác ngươi chết sao? Với thực lực của ngươi mà dám nói giết hắn à?"
Diệp Viễn chỉ cười nhẹ, mà không có giải thích nhiều.
Mà thái độ của hắn lọt vào mắt của Bách Lý Thanh Yên, lại khiến nàng ta cảm thấy tên này đang lo lắng vì thái độ vừa rồi bản thân đã làm.
Tên này đã trốn phía sau lưng mình, còn dám khoác lác như thế nữa!
Một đường đi, hai người cũng không mở miệng nói chuyện với nhau.
Vì Bách Lý Thanh Yên còn đang khó chịu với thái độ ứng xử vừa rồi của Diệp Viễn nên không muốn quan tâm đến hắn.
Mà Diệp Viễn cũng không nghĩ mình làm sai cái gì, nên hắn cũng không chủ động bắt chuyện.
Ngay cả bản thân Bách Lý Thanh Yên chẳng hiểu vì cái quái gì, mà ngày đó nàng ta lại đi cứu cái tên Diệp Viễn này chứ.
Sau đó, trên đường hai người có gặp vài hung thú mạnh thì Bách Lý Thanh Yên vẫn tự ra tay để xử lý bọn chúng như trước giờ.
Nhưng mà Bách Lý Thanh Yên cũng đã biết thực lực Diệp Viễn có thể vượt cấp chiến đấu.
Như các hung thú Tứ Giai Hậu Kỳ bình thường thì hắn vẫn có thể xử lý nhẹ nhàng.
Mà khi phát hiện chuyện này, nàng ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
Với tư chất của Bách Lý Thanh Yên, nàng ta có thể vượt cấp chiến đấu là bình thường.
Nhưng khi nàng ta ở Thần Quân tầng năm, thì nàng ta chỉ có thể đấu được với Thần Quân tầng sáu Đỉnh Phong là cùng.
Còn khi nàng ta đối đầu với cấp Thần Quân tầng bảy, thì chắc chắn nàng ta không có khả năng chiến thắng
Mà thực lực của Diệp Viễn lại làm được như thế, hèn gì tên này lại kiêu ngạo như vậy.
"Ồ, ở đây có sơn động này. Không chừng có hung thú ở trong đó đấy!" Bách Lý Thanh Yên vui vẻ reo lên.
Dọc theo con đường này, họ gặp rất ít hung thú.
Mà tổ đội hai người, thì đương nhiên phải cần có càng nhiều Thiên Yêu tinh càng tốt.
Vậy nên, khi Bách Lý Thanh Yên tìm được nơi có hung thú, nàng ta vui mừng như thế là chuyện bình thường.
Dù sao, nàng ta cũng là một người vừa tài giỏi, lại vừa gan dạ nên không sợ gặp hung thú.
Diệp Viễn gật đầu rồi nói: "Vậy chúng ta vào xem một chút đi."
Hai người bước vào sơn động chưa được bao lâu, thì ba con mắt như chuông đồng xuất hiện trước tầm mắt của hai người họ.
Grào!
Một tiếng gầm vang rung trời. Đồng thời cũng khiến cho trái tim hai người này đập mạnh một nhịp.
Bách Lý Thanh Yên biến sắc, hoảng sợ nói: "Đây là hung thú đạt cấp Tam Nhãn Bích Tông thú rồi! Nhưng ta thấy khí tức của nó... hình như nó sắp đột phá lên ngũ giai rồi đấy! Chúng ta chạy mau!"
Nói xong, Bách Lý Thanh Yên lập tức xoay người, phóng nhanh về cửa động mà chạy.