Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Diệp Viễn thật sự dùng cơ hội lần này để giết chết Thiên Diệp! Trời ạ, phí quá đi mất!"

"Ai bảo không phí? Nếu mời Tông chủ ra tay, e rằng có thể giết luôn cường giả Chân Thần, vậy mà hắn chỉ cần giết một Thiên Thần tầng một."

"Đúng là quá tùy hứng! Suy nghĩ của thiên tài, người phàm như chúng ta thật sự không hiểu nổi đâu."

...

Cuối cùng Thiên Diệp vẫn phải chết. Chu Thanh vừa ra lệnh, đầu Thiên Diệp đã rơi xuống đất.

Chẳng qua trong mắt các đệ tử Tông môn, chuyện này khó lòng giải thích.

Ví như một người phàm, hôm nào đó bỗng nhiên bắt được cơ hội có thể yêu cầu mười xe vàng ròng, nhưng hắn lại nằng nặc đòi một đồng tử.

Cơ hội lớn bằng trời, người nào người nấy tha thiết chờ mong, thế mà Diệp Viễn vứt bỏ như đôi dép cũ.

Tuy nhiên mọi người không biết rằng nguyện vọng mà họ hằng trông chờ chẳng là gì đối với Diệp Viễn.

Công pháp, bí kíp võ thuật, đan dược, tất cả đều không thu hút hắn bao nhiêu.

Kể từ ngày đó, Ảnh Nguyệt Tông trở lại yên tĩnh.

Tông chủ Chu Thanh và chín Truyền Công Trưởng lão bậc cao đồng loạt bế quan. Tiếng trống lần này có ý nghĩa phi phàm với họ, cần phải bế quan để từ từ nuốt trôi.

Không ít đệ tử cũng chọn cách bế quan.

Trong chốc lát, Ảnh Nguyệt Tông vắng vẻ hơn trước rất nhiều.

Tiếng đàn du dương quanh quẩn trên bầu trời đỉnh Hỏa Vân, uyển chuyển êm ái.

Tiếng đàn ấy đan xen với dòng chảy tình yêu nồng nhiệt, khác hẳn với sắc đẹp động lòng người trước đây.

Đàn theo tiếng lòng, tâm trạng của người gảy đàn khác trước, đương nhiên khúc nhạc được gảy nên cũng hoàn toàn khác.

Bóng người bị tiếng đàn thu hút, thế là cất bước thong thả lên đỉnh núi.

Khúc đàn kết thúc, Bách Lý Thanh Yên hơi oán trách: "Khúc đàn này vốn nợ ngươi, bây giờ ta trả cho ngươi."

Diệp Viễn cười nói: "Quả nhiên tài đánh đàn của Bách Lý cô nương có một không hai, coi bộ trước đây đề ra điều kiện này cũng đáng lắm."

Bách Lý Thanh Yên khẽ cắn răng, gò má ửng hồng. Nàng ta nói: "tiểu tử này, ngươi vẫn đáng ghét như xưa!"

Diệp Viễn nghe vậy thì sửng sốt, khó hiểu nói: "Ta khen ngươi mà, sao lại biến thành đáng ghét vậy? Chẳng lẽ ta nên nói tài đánh đàn của Bách Lý cô nương kém quá?"

Bách Lý Thanh Yên đáp trả: "Ngươi dám!"

Diệp Viễn không nói gì một chốc, sau đó khoát tay: "Được rồi được rồi, ta không nói nữa. Nếu đã nghe được tiếng đàn, coi như đôi ta huề nhau."

Khuôn mặt Bách Lý Thanh Yên thoáng hiện lên sự thất vọng, nàng ta buồn bã nói: "Ngươi đánh vang trống Thất Tinh Bắc Đẩu, vì sao muốn dùng nó để giết chết Thiên Diệp? Ngươi có biết ân tình này lớn đến đâu không?"

Diệp Viễn mỉm cười, thản nhiên nói: "Tông môn chẳng có gì cho ta, vì vậy tác dụng duy nhất của ân tình này với ta chính là dùng nó giết chết Thiên Diệp."

Bách Lý Thanh Yên nghe mà sững sờ, khinh thường nhìn Diệp Viễn.

Tên này đúng là khoác lác không thèm uốn lưỡi!

Ảnh Nguyệt Tông vốn là Tông môn với đẳng cấp Chân Thần, không biết bao nhiêu người muốn vào mà không được, vậy mà Diệp Viễn lại nói Tông môn chẳng có gì cho hắn.

"Nếu Tông môn không thể cho ngươi thứ gì, tại sao ngươi vẫn muốn vào Tông môn?" Bách Lý Thanh Yên khinh thường hỏi.

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ta vào Tông môn, tất nhiên là vì tư cách tham dự Hội võ Hoàng Linh."

Bách Lý Thanh Yên khẽ chớp mắt: "Phải đến cảnh giới Thiên Thần mới được tham gia Hội võ Hoàng Linh, bây giờ ngươi cùng lắm chỉ là Thần Quân tầng chín, chắc chắn không thể đuổi kịp rồi."

Thật ra Bách Lý Thanh Yên cũng cảm thấy tiếc thay Diệp Viễn, rõ ràng thực lực của hắn đã đủ tư cách tham gia nhưng cảnh giới chưa đạt, hoàn toàn không thể tham dự được.

Trong vòng mười năm, muốn đột phá cảnh giới Thiên Thần chỉ là chuyện hão huyền.

Nếu bây giờ Diệp Viễn đã đặt nửa bước vào cảnh giới đó thì dễ nói rồi.

Tiếc thay, hắn mới chỉ là Thần Quân tầng chín.

Diệp Viễn cũng cười nói: "Đột phá cảnh giới Thiên Thần là chuyện quá dễ dàng với ta."

Bách Lý Thanh Yên im lặng một hồi, tên này đúng là kẻ kiêu căng ngạo mạn.

"Được thôi, ta đây mỏi mắt trông chờ, để coi ngươi có thể đột phá cảnh giới Thiên Thần trong vòng mười năm hay không." Bách Lý Thanh Yên lười cãi, chỉ chờ giễu cợt hắn thôi.

Nàng ta thừa nhận Diệp Viễn có khả năng trời phú hơn người, nhưng tốc độ tu luyện của hắn không tính là nhanh.

Trước mặt nàng ta, tốc độ của Diệp Viễn cũng giống như những thiên tài bình thường thôi.

Ngay cả Bách Lý Thanh Yên cũng không có khả năng đột phá từ Thần Quân tầng chín đến Thiên Thần tầng một trong vòng mười năm.

Đương nhiên Diệp Viễn càng không thể làm được.

...

Bách Lý Thanh Yên đi rồi, Diệp Viễn bắt đầu bế quan đánh sâu vào cảnh giới Thiên Thần.

Trong hai trăm năm qua, Diệp Viễn làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc sáng tạo Công pháp Tầng thứ năm của Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh.

Thật ra từ khi đột phá cảnh giới Thần Quân, hắn đã bắt đầu thôi diễn Công pháp kế tiếp của Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, cuối cùng đã sáng tạo nên Công pháp trong hai trăm năm qua.

Qua được thử thách lớn như Công pháp Tầng thứ tư, có thể nói Công pháp Tầng thứ năm dễ dàng hơn rất nhiều.

Sáng tạo nên Công pháp Tầng thứ năm, điều đó chứng tỏ Diệp Viễn đã quá hiểu cảnh giới Thiên Thần.

Đột phá là chuyện nước chảy thành sông.

Đối với những người khác, cảnh giới Thiên Thần khó như lên trời, nhưng với Diệp Viễn thì không phức tạp đến vậy.

Có Bế Canh Linh Mạch ở đây, Diệp Viễn không lo thiếu linh khí, thậm chí chẳng cần mượn sức đan dược.

Mười năm trôi qua trong chớp mắt.

Một hôm nọ, ba đại hung thú đang tu luyện thì tự dưng cảm nhận được hơi thở cực mạnh lan ra từ động phủ của Diệp Viễn.

"Lại có kẻ đến quấy rối à? Lần này là Thiên Thần tầng một nhỉ? Đi nào, chúng ta đi rình xem nó." Gấu già nói.

"Ha, nhờ phúc của tiểu tử kia, hiện giờ thực lực của bọn mình đều tăng lên rất mạnh! Nên để ý cửa này nhiều vào, bằng không lỡ hôm nào tiểu tử kia đuổi chúng ta thì không ổn lắm." Nai già nói.

Cả ba bàn tán một hồi, thân hình vội vã lướt đi.

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Bóng dáng ba con thú đáp xuống, bỗng chốc vô cùng giật mình.

Bọn chúng cảm nhận được hơi thở của Thiên Thần tầng một, tưởng đâu kẻ lạ xâm nhập, ai ngờ người đó chính là Diệp Viễn!

"Tiểu tử, ngươi... không ngờ ngươi đã đột phá cảnh giới Thiên Thần!" Gấu già mở to mắt nhìn mà không dám tin.

Mười năm trước, Diệp Viễn vẫn còn là Thần Quân tầng chín.

Mười năm sau, hắn đã trở thành Thiên Thần tầng một rồi!

Cảnh giới Thiên Thần cũng không khó mấy nhỉ?

Diệp Viễn gật đầu, cười nói: "Ừm, vừa mới đột phá không lâu. Ta thấy những năm qua các ngươi cần cù tận tụy nên đã bớt thời gian luyện ra vài viên đan dược, coi như thưởng cho các ngươi vậy."

Gấu già huơ huơ chân gấu và nói: "Không cần, bọn ta không dùng được đan dược của loài người các ngươi."

Diệp Viễn cười nói: "Là Yêu Thần đan."

Gấu già kinh ngạc: "Ngươi là người mà biết luyện Yêu Thần đan hả?"

Diệp Viễn tiện tay ném ra vài viên đan dược, ba con thú vừa nhận lấy, suýt nữa run tay làm rơi xuống đất.

"Thập Tâm Đan! Tuyệt phẩm! Cái này... đan dược này do ngươi luyện ra sao?" Gấu già ngạc nhiên kêu lên.

Diệp Viễn cười nói: "Không phải ta luyện, chẳng lẽ ngươi luyện? Trong tay ta vừa khéo có vài món linh dược của Thập Tâm Đan, vì vậy luyện cho các ngươi."

Năm ấy ở Hoàng thành Bá Nguyên, Diệp Viễn gần như là tùy tiện cầm lấy, cho nên hắn cũng tiện tay làm một vài món Linh Dược cấp năm.

Tuy không phải Linh Dược quý hiếm gì, nhưng luyện vài viên Thập Tâm đan thì hắn vẫn làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK