Cả con đường này, đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Trên người hắn có hai Thiên Tôn Linh Bảo, có thể đối đầu bốn đại cường giả Chân Thần tầng ba, lực phòng ngự gần như không có kẽ hở.
Bây giờ, người khác đều không nhìn thấy quái vật màu xanh, nhưng Diệp Viễn lại là người đầu tiên phát hiện, đồng thời cũng nhìn thấy.
Nếu như không phải Diệp Viễn phát hiện, quái vật màu xanh kia sẽ từng bước từng bước tiếp tục hút, sợ rằng bọn họ cũng không phát giác ra.
Cầu cạnh Diệp Viễn, là con đường sáng suốt nhất lúc này.
Có hai người cầm đầu, ba người còn lại bao gồm cả Lưu Nhất cũng nhao nhao mở miệng, hy vọng Diệp Viễn gia nhập.
Tống Ngọc ở một bên, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Hắn chính là người đứng đầu của đội ngũ này, bây giờ lại bị toàn đội phớt lờ.
Diệp Viễn nhíu mày, Tống Ngọc khắp nơi làm khó dễ hắn, thật ra hắn không muốn gia nhập đội ngũ này.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tất cả mọi người đến từ đại đế đô Cực Vận, nếu như toàn bộ đều chết ở chỗ này, hắn quả thực không nhìn được.
Hơn nữa, Diệp Viễn có cảm giác, sương mù này quả thực nguy hiểm trùng trùng, họp thành một đội mà nói sẽ tương đối an toàn một chút.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Viễn không khỏi nhìn về phía Tống Ngọc.
Bây giờ, sắc mặt Tống Ngọc giống như là tắc kè hoa, biến ảo chập chờn.
“Tống huynh, bây giờ tình thế ngươi cũng nhìn thấy đấy, nếu như Diệp Viễn có thể gia nhập chúng ta, chúng ta sẽ như hổ thêm cánh! Chiến trường Cổ Thần này, nguy hiểm hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Thêm một người, nhiều thêm một phần sức mạnh, đúng không?” Quách Cảnh Dương khuyên nhủ.
Tống Ngọc biết rõ, nếu như hắn không đồng ý thì sợ rằng những người này đều muốn rời đi với Diệp Viễn.
Đến lúc đó, hắn liền thành người cô độc.
“Ha ha, coi như ta đồng ý, người ta có đồng ý không?” Tống Ngọc cười lạnh nói.
Hắn nói lời này, chẳng khác gì cho mình một bậc thang để xuống.
Chỉ cần Diệp Viễn bỏ qua, việc này coi như thành.
Nhìn thấy dáng vẻ chết cũng sĩ diện của Tống Ngọc, Diệp Viễn cười nói: “Đúng vậy, ta cũng không dự định gia nhập đội ngũ của Tống huynh. Huống hồ, ngay từ đầu, Tống huynh cũng không dự định đưa ta theo, không phải sao?”
Nói xong, xoay người rời đi.
Ngươi sĩ diện?
Ta dựa vào cái gì mà phải nể mặt ngươi!
Gương mặt Tống Ngọc, đỏ bừng lên.
Nhìn thấy sắc mặt không tốt của mọi người, Tống Ngọc vội vã nói: “Diệp huynh đừng đi! Mời… mời ngươi gia nhập đội ngũ của chúng ta, dù sao tất cả mọi người đều tới từ một nơi. Chuyện khi trước, đều là ta sai, xin Diệp huynh bỏ qua cho.”
Cái này, xem như là xin lỗi.
Nói ra câu này, dường như Tống Ngọc dùng hết khí lực toàn thân.
Tống Ngọc hắn có lúc nào nhận sai với người khác?
Nhưng mà bây giờ hắn đâm lao phải theo lao, không xin lỗi cũng không được.
Bây giờ tình thế này, một mình hắn không dám nắm chắc cái gì.
Diệp Viễn nhìn Tống Ngọc, cười mà không cười nói: “Muốn ta gia nhập cũng được, nhưng mà phương thức phân chia bảo vật này, phải sửa lại.”
Tống Ngọc biến sắc, có điều rất nhanh cụt hứng, nói: “Diệp huynh muốn sửa thế nào?”
Diệp Viễn nói: “Ai dùng lực nhiều, người đó được nhiều bảo vật hơn.”
Người khác nghe vậy, trong lòng vui vẻ.
Phương thức phân phối như vậy, hiển hiên công bằng hơn rất nhiều.
Tống Ngọc gật đầu, nói: “Ta không có ý kiến.”
Lúc này, cũng không tới lượt hắn phản đối.
Phong ba tạm ngừng, mọi người tiếp tục đi lên.