Quả nhiên mấy ngày tiếp theo, cánh cửa Diệp phủ đều bị đạp muốn đổ.
Cầu đan, bái sư, kéo quan hệ, đủ mọi loại.
Bây giờ, Long Chiến là đại quản gia của Diệp phủ, mấy ngày hắn bận đến chóng mặt luôn rồi.
Người tới Diệp phủ, kém nhất cũng là cường giả Thần Quân Cảnh.
Quy Khư Cảnh trẻ tuổi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi phía sau trưởng bối, vội vàng tới thỉnh an Diệp Viễn.
Vỗn dĩ hắn còn có chút không quen, nhưng mà càng về sau hắn phát hiện, mọi người đối với hắn đều là khách khí không tưởng nổi.
Hắn mới biết, dính được ánh sáng của Diệp Viễn, mặc dù cảnh giới không cao, cũng trở thành đại quản gia nổi tiếng nhất hoàng thành Thiên Ưng.
E là quản gia của đại trưởng lão và nhị trưởng lão, bây giờ cũng kém hơn hắn.
Qua nhiều năm khảo nghiệm như vậy, Lần này trở về, Diệp Viễn đã trả lại hắn tự do.
Từ nay về sau, Long Chiến đối với Diệp Viễn càng là một lòng một dạ.
Hắn biết, Diệp Viễn có thể cho hắn một tương lai vô hạn.
Lúc này, hắn ở trên cao nhìn xuống Lâm Đông, thản nhiên nói: “Ngươi trở về đi, đại nhân không gặp ngươi.”
Trong lòng Lâm Đông tràn đầy đắng chát, hắn nào biết, Diệp Viễn đúng là dạng đại tài thế này?
Nhất thời do dự, lại đắc tội với đại tôn thần Diệp trưởng lão này.
Lâm Đông cười khổ nói: “Long quản gia, ta biết Diệp trưởng lão bất mãn với Lâm mỗ, nhưng mà lần này, ta là cố ý tới chịu đòn nhận tội, vẫn là xin Long quản gia thông báo một tiếng!
Long Chiến căn bản chỉ thị cũng không xin, liền trực tiếp chặn Lâm Đông ở ngoài cửa.
Long Chiến liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Lâm hộ pháp, có đôi khi… cơ hội chỉ có một lần. Mất đi, sẽ không trở lại nữa. Lúc cơ hội tới, lại không ngừng do dự, sẽ chỉ làm mất đi tiền đồ của chính mình.”
Lâm Đông khổ não nói: “Long quản sự, chuyện lần này đúng là Lâm mỗ không phải. Chỉ là…”
Long Chiến cắt ngang lời hắn, nói: “Chỉ là đại trưởng lão thế lớn, ngươi không dám đắc tội đúng không? Lâm hộ pháp, đổi thành ngươi là đại nhân, ngươi cảm thấy ngài sẽ tiếp tục dùng ngươi sao? Chính là bởi vì đại trưởng lão thế lớn, lúc đó mới yêu cầu ngươi đứng ra, không phải sao? Ngươi nghĩ đợi đại trưởng lão và đại nhân phân ra thắng bại, sau mới lựa chọn đứng ở bên đội nào. Ngươi không cảm thấy, như thế rất đáng xấu hổ sao?”
Lâm Đông há hốc mồm, nhưng mà không tìm được lời nào để cãi lại.
Long Chiến thản nhiên nói: “Lâm hộ pháp, ta chỉ là một kẻ hạ nhân bé nhỏ không đáng nhắc đến. Không phải ta cố ý làm khó dễ ngươi, mà là ta cũng phải phỏng đoán ý trên. Nếu như không thể phân ưu với đại nhân, thì không bao lâu, ta cũng sẽ bị đại nhân đá ra. Ngươi là cường giả Thần Quân Cảnh cao cao tại thượng, mà ta, chỉ là một tiểu nhân vật không đáng chú ý. Một khi ta bị đá ra khỏi phủ thì ở hoàng thành Thiên Ưng này sẽ không có chỗ cho ta sinh sống!”
Long Chiến nói lời này không kiêu ngạo, không tự ti, lại nhẹ nhàng lấy chính mình đưa ra, có thể nói là vô cùng cẩn thận.
Lâm Đông nhìn Long Chiến thật sâu, cười khổ nói: “Đi theo Diệp trưởng lão, thành tựu tương lai của Long quản sự, nhất định sẽ không thua Lâm mỗ! Quấy rầy rồi, Lâm mỗ xin cáo từ!”
Nói xong, Lâm Đông cáo từ rời đi.
Diệp Viễn có thể luyện chế ra thần phẩm Hư Linh Hạo Nhật Càn Khôn Đan, muốn tạo ra một cường giả Thần Quân Cảnh, không phải quá dễ dàng sao.
Tư chất của Long Chiến, e rằng mãi mãi cũng không thể bước vào Thần Quân Cảnh, nhưng mà, hắn lại có một chủ nhân tốt không ai sánh được!
Nhìn bóng lưng Lâm Đông rời đi, Long Chiến chỉ là cười cười.
Thực tế, hắn cũng cho là như vậy.
…
“Ngươi muốn vào Võ Tháp tu hành?”
Trong phòng tiếp khách Diệp phủ, Hiên Vũ nghe nói Diệp Viễn muốn đi Võ Tháp tu hành, vẻ mặt kinh ngạc.
Thân là trưởng lão, mỗi một trăm năm đều có thể đi vào Đan Tháp hoặc là Võ Tháp một lần.
Bây giờ Đan Tháp và Võ Tháp cùng mở ra, những đệ tử được chọn ra đều phải đi vào trong tu hành.
Nhưng mà Hiên Vũ vạn vạn không ngờ được, Diệp Viễn lại không vào Đan Tháp tu hành mà là muốn đi vào Võ Tháp.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hiên Vũ, Diệp Viễn cười nói: “Nhị trưởng lão cảm thấy, ta vào Đan Tháp còn có thể lĩnh ngộ được cái gì?”
Hiên Vũ không khỏi cứng lại, ông suy nghĩ trong chốc lát, phát hiện Diệp Viễn vào Đan Tháp hình như đúng thật là không có cái gì có thể cảm ngộ.
Thực lực đan đạo của Diệp Viễn, gần như đã đạt tới đỉnh phong.
Cảm ngộ trong Đan Tháp, đối với hắn mà nói sợ rằng tuyệt đại đa số đều là gân gà.
Diệp Viễn đến thần đan thần phẩm Hư Linh còn có thể luyện chế ra được, cảm ngộ có thể giúp được hắn, đúng thật đã ít lại càng ít.
Con đường còn lại, Diệp Viễn chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình để đi thôi.
Hiên Vũ ngẫm lại, bật cười: “Tiểu tử nhà ngươi, lời này nếu để cho người ngoài nghe được không biết sẽ nghĩ thế nào nữa. Có điều… ngươi nói là sự thật, bên trong Đan Tháp, đúng là không có quá nhiều thứ có thể giúp được ngươi.”
Diệp Viễn cười nói: “Ta nghe nói bên trong Võ Tháp có cảm ngộ không gian pháp tắc?”
Hiên Vũ biến sắc nói: “Ngươi muốn đi lĩnh ngộ không gian pháp tắc? Không được, quá nguy hiểm!”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Không phải chỉ là ngộ đạo thôi sao, sao lại còn có nguy hiểm?”
Trong đầu hắn sở dĩ có ý định đi vào Võ Tháp, cũng là bởi vì không gian pháp tắc.
Cảm ngộ không gian pháp tắc của hắn dường như đã đi tới một bình cảnh, cho tới bây giờ vẫn luôn không có đột phá quá lớn.
Nghe nói bên trong Võ Tháp có cảm ngộ không gian pháp tắc hoàn chỉnh, Diệp Viễn liền động tâm, lại không nghĩ rằng bên trong còn có hung hiểm.
Hiên Vũ nói: “Cảm ngộ không gian pháp tắc, là một vị tiên hiền của hoàng thành Thiên Ưng để lại, bên trong ẩn chứa cảm ngộ không gian pháp tắc tầng một và tầng hai hoàn chỉnh. Nhưng mà cảm ngộ không gian pháp tắc cực hung hiểm, không cẩn thận sẽ liền bị lạc đường ở bên trong, mãi mãi cũng không ra được.”
Lông mày Diệp Viễn nhíu lại, hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ lại còn có hung hiểm?”
Hiên Vũ gật đầu nói: “Pháp tắc không gian là quy luật có đẳng cấp cực cao, ai có thể không động tâm? Có điều sau khi vị tiên hiền kia để lại truyền thừa, đã từng nhắc nhở người khác, nói là phải suy nghĩ kỹ trước khi làm. Nhưng mà, có bao nhiêu người có thể chống đỡ được sự mê hoặc của pháp tắc không gian? Năm đó, có vài chục người đệ tử đi vào bên trong, thậm chí còn có vài người trưởng lão, nhưng mà… một người cũng không ra được! Về sau, đương nhiên vẫn có đệ tử không tin, nhất định phải đi vào bên trong, kết quả, cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào có thể từ bên trong đi ra! Nơi đó, đã trở thành cấm địa của đệ tử Võ Tháp.”
Diệp Viễn nghe thấy kinh hãi một hồi, không ngờ được lĩnh ngộ pháp tắc không gian lại còn có hung hiểm như vậy.
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Viễn, Hiên Vũ còn tưởng rằng Diệp Viễn sợ, cười nói: “Diệp Viễn, thiên phú đan đạo của ngươi quá lợi hại, chỉ cần chuyên tâm vào đan đạo, tương lai sẽ càng có nhiều thành tựu hơn! Chung quy sức lực của con người rồi sẽ có lúc cạn kiệt, cùng đi cả hai con đường võ đạo và đan đạo, đến cuối cùng có thể sẽ không thu hoạch được gì cả!”
Diệp Viễn cười nói: “Đa tạ nhị trưởng lão quan tâm, trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ. Có điều… Võ Tháp này ta vẫn muốn đi thử một lần!”
Hiên Vũ còn cho là đã thuyết phục được Diệp Viễn, ai ngờ được nói giống như chưa nói vậy, hắn vẫn kiên trì muốn vào Võ Tháp.
Vất vả lắm Đan Tháp mới có được một kỳ tài khoáng thế như vậy, nếu như bị chết ở trong Võ Tháp, vậy thì thật sự là đau đến không thở nổi!
Tiểu tử này, sao lại cố chấp như vậy chứ?
Diệp Viễn đương nhiên có suy nghĩ của mình, ở trong mắt nhị trưởng lão, có Võ Tháp bảo vệ, bọn họ có thể chuyên tâm nghiên cứu đan đạo.
Nhưng mà đối với Diệp Viễn mà nói, hắn cũng không thể để hy vọng gửi gắm mình vào trên người người khác.
Chỉ có thực lực của chính mình cường đại, mới có thể bảo vệ được chính mình!
Cái này chính là bài học xương máu của bản thân hắn, hắn sẽ không bao giờ lại đi vào vết xe đổ đó!