Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ùng ùng...”

Mười hai vị Tôn chủ đang nhập định ở bên ngoài lãnh địa Long Hoàng đột nhiên mở hai mắt ra, mỗi một người đều kinh ngạc không thôi.

“Xảy ra chuyện gì, vì sao lãnh địa Long Hoàng lại bắt đầu đổ nát?” Một vị Tôn chủ trầm giọng nói.

“Không có khả năng! Cái lãnh địa Long Hoàng này nhất định là động phủ của cường giả Thần Đạo, ai có thể khiến nó đổ nát?” Tôn chủ Liệt Hỏa cũng có vẻ mặt không thể tin được.

Mười hai vị Tôn chủ đều ôm kỳ vọng rất lớn về lãnh địa Long Hoàng, bằng không thì cho dù bọn họ có phái người tiến vào bên trong, cũng không có khả năng vẫn cứ một mực chờ ở bên ngoài như vậy.

Phải biết rằng, thời gian hố Thiên Sát này chỉ mở ra trong vòng nửa năm, mỗi một phút mỗi một giây đều vô cùng trân quý.

Trong thời gian chờ đợi này bọn họ đã có thể đi những địa phương khác tìm kiếm bảo vật.

"Việc lãnh địa Long Hoàng bị đổ nát, khẳng định bên trong đã phát sinh chuyện gì đó nghiêm trọng. Cũng không biết được, chỉ sợ rằng… sát tướng của chúng ta có chút nguy hiểm.” Tôn chủ U Sát chậm rãi nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của một đám Tôn chủ đều hết sức khó coi.

Riêng Tư Nhân, hàm răng khẽ cắn chặt, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Nếu như không có Diệp Viễn thì chuyến này của nàng hầu như có thể nói là đến đây vô ích. Lần này, sự chênh lệnh giữa nàng và những Tôn chủ khác sẽ càng lúc càng lớn.

Tôn chủ Lãnh Huyết đã thu hết cảnh này vào mắt, khẽ cười nói: "Làm sao vậy, dường như Tư Nhân muội rất quan tâm đến sát tướng của mình, chẳng lẽ… ngươi xem trọng cái tên tiểu bạch kiểm kia?”

Trong lòng Tư Nhân cả kinh nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo nói: “Ngươi cho rằng, ai cũng đều giống như Lãnh Huyết ngươi?”

Lãnh Huyết không để ý, vẫn như trước khẽ cười nói: “Ha ha, mười năm trước, Tư Nhân muội hành động đơn độc, nhưng lại đạt được không ít đồ tốt. Bây giờ xem ra lãnh địa Long Hoàng hoàn toàn mất sạch, mọi người cũng không thu hoạch được gì. Tất nhiên nếu Tư Nhân muội biết nơi có bảo vật thì có thể mang mọi người cùng nhau đi đến đó hay không?”

Lời này vừa nói ra, những Tôn chủ khác đều không khỏi nhìn về hướng Tư Nhân.

Lần trước tiến vào hố Thiên Sát, ngoại trừ hai vị Tôn chủ vẫn lạc thì những Tôn chủ khác cũng không đạt được nhiều chỗ tốt. Mà người có thu hoạch lớn nhất, không thể nghi ngờ gì nữa chính là hai người Liệt Hỏa cùng với Tư Nhân.

Liệt hỏa là đạt được chỗ tốt từ trong lãnh địa Long Hoàng này, nhưng hướng mà Tư Nhân đi đến thì lại là một bí mật.

Nếu như lúc này mọi người đạt được chỗ tốt từ lãnh địa Hoàng thì đương nhiên sẽ không có ai phóng lực chú ý lên người Tư Nhân.

Nhưng mà, hiện tại lãnh địa Long Hoàng bị đổ nát, có khả năng tất cả sát tướng đều đã chết ở bên trong, tự nhiên sẽ có người chuyển hướng ánh mắt về phía Tư Nhân.

Sắc mặt Tư Nhân lạnh lẽo, nói: “Lãnh Huyết, ngươi có ý gì!”

“Ha ha, ta có ý gì, lẽ nào ngươi còn không biết sao? Chuyến này tiến vào hố Thiên Sát, ngươi cũng không thể để cho mọi người quay về tay không? Có đồ tốt không cần giấu giếm, mọi người cùng nhau tìm kiếm bảo vật, khẳng định thu hoạch cũng không hề giống nhau. Mọi người nói xem, có phải hay không?” Vẻ mặt Lãnh Huyết vui vẻ, nhưng lại có vẻ âm hiểm vô cùng.

“Đúng vậy nha Tư Nhân muội. Chỉ sợ ngươi tìm Diệp Viễn cũng không phải chỉ vì để tiến vào lãnh địa Long Hoàng?” Một tên Tôn chủ khác nói.

“Tư Nhân, nếu như có nơi nào tốt, ngươi cứ tiết lộ một chút.” U Sát vẫn một mực không nói gì, lần này lại lên tiếng một cách hiếm thấy.

Nếu như là người khác thì Tư Nhân cũng sẽ không để ý cái gì, thế nhưng U Sát đã mở miệng, nàng cũng không thể không coi trọng.

Lần này, tất cả Tôn chủ đều chĩa mũi nhọn về phía nàng, cái này khiến nàng giống như đứng đống lửa, ngồi đống than.

"Chà chà, một đám đại nam nhân lại khi dễ một nữ nhân, đám Tôn chủ các ngươi thật có bản lĩnh.”

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.

Nhóm Tôn chủ cả kinh, vội vã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Viễn dẫn một đám người đang đi tới từ phía lãnh địa Long Hoàng.

Nhóm Tôn chủ vô cùng kinh ngạc, bởi vì tất cả những người theo Diệp Viễn đi ra ngoài đều là của Tôn chủ Tư Nhân.

Hơn nữa… một người cũng không thiếu!

“Hừ! Diệp Viễn, chuyện của những Tôn chủ còn chưa tới phiên một tên sát tướng nho nhỏ như ngươi tới xen mồm! Ta hỏi ngươi, những người khác ở đâu?” Vừa nhìn thấy Diệp Viễn, Liệt Hỏa liền nổi trận lôi đình.

Người này thật sự hết sức nông nổi!

"Những người khác? À, bọn họ đều tận trung với các vị Tôn chủ đại nhân. Riêng Ngô Hạc thì bị đại trận khiến cho chết cháy trước đó, trong miệng vẫn còn đang nhớ mong đến Liệt Hỏa đại nhân, thật là khiến người ta cảm động!”

Diệp Viễn làm ra vẻ bi thương, nhìn qua đều cảm thấy rất thật. Nhưng Thiệu Khải bọn họ biết rõ đã xảy ra chuyện gì, mỗi một người đều cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám bật cười, nhịn tới mức suýt chút nữa thì bị nội thương.

Vốn Liệt Hỏa nhìn thấy biểu tình của Diệp Viễn thì đã là tin là thật. Nhưng ánh mắt của hắn lại đảo qua mặt của đám người Thiệu Khải thì biết được Diệp Viễn đang nói nhảm nhí!

Giữa Tôn chủ và sát tướng, tuy nói là có quan hệ phụ thuộc nhưng vẫn là lợi dụng lẫn nhau nhiều hơn.

Sát tướng cần dựa thế, mà Tôn chủ thì cần người đi bán mệnh. Nói đi nói lại, thậm chí nhóm sát tướng đều ngóng trông Tôn chủ chết sớm một chút để bọn họ dễ dàng chiếm lấy vị trí.

“Tiểu tử thối, ngươi dám trêu chọc ta! Ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi!”

Liệt Hỏa vốn đã rất khó chịu với Diệp Viễn, lúc này sát tướng, thủ hạ cao cấp nhất đều chết ở trong lãnh địa Long Hoàng càng khiến hắn nổi trận lôi đình.

Bị Diệp Viễn chơi một vố như vậy hắn làm sao có thể nhịn được nữa, cho nên trực tiếp ra tay với Diệp Viễn.

Một trảo của Liệt Hỏa lộ ra hình ảnh móng vuốt màu đen được ngưng tụ từ hắc khí lao về phía Diệp Viễn.

Tư Nhân không ngờ Liệt Hỏa một lời không hợp liền bạo phát giết người, lúc này nàng có ra tay cũng không kịp. Nhìn thấy một màn này, sắc mặt nàng không khỏi đại biến.

“Diệp Viễn, cẩn thận!” Tư Nhân khẩn trương hô lên.

Trên mặt Liệt Hỏa hiện lên một nụ cười khoái chí, năm lần bảy lượt Diệp Viễn khiêu khích hắn, lần này cần phải giết hắn một cách thống khoái mới hả!

Nhưng mà đúng vào lúc này, từ trên trời giáng xuống một cái móng vuốt còn lớn hơn nữa, một trảo chuẩn xác vỗ lên trên hắc trảo của Liệt Hỏa.

Đòn công kích của Liệt Hoả cứ như vậy mà bị đánh tan.

Một đám Tôn chủ đều biến sắc, trước mắt bọn họ xuất hiện một con Hắc Long thật lớn!

“Bốp!”

Diệp Viễn vỗ vào gáy của An Nhân, làm một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Sao các ngươi lại đần như vậy, ngay cả diễn kịch cũng không biết à? Làm cho Liệt Hỏa đại nhân phát bực rồi thì mỗi một người trong các ngươi đều sẽ chịu không nổi đấy!”

Mặt Liệt Hỏa trầm như nước, trong lòng phiền muộn sắp nổ tung. Nhưng vì có Hắc Long ở kia khiến cho hắn kiêng dè không thôi.

Hắc Long cấp chín!

Con Hắc Long này không phải ai khác, chính là Hắc Phong!

Trước khi Diệp Viễn bế quan, đã từng nhờ Tư Nhân tìm qua một đống linh dược, chính là vì để luyện chế đan dược trợ giúp cho Hắc Phong đột phá.

Vốn Hắc Phong đã đạt đến cực hạn, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá đến cấp chín.

Dưới sự xúc tác của đan dược mà Diệp Viễn đưa, rốt cục hắn cũng thuận lợi đột phá.

Đột phá đến Hắc Phong cấp chín, huyết mạch đã hoàn toàn tiến hóa thành huyết mạch Chân Long!

Bây giờ Hắc Phong đã lột xác thành công, trở thành một con Hắc Long chân chính!

Hắc Phong hoá rồng thành công, nhìn qua thật sự uy phong lẫm liệt. Một đám Tôn chủ cảm nhận được Long uy trên người hắn, tất cả đều có sắc mặt ngưng trọng.

Tư Nhân cũng há hốc mồm, nàng làm sao cũng không ngờ được Diệp Viễn vẫn còn có một lá bài cường hãn như vậy!

Rốt cuộc bây giờ nàng cũng đã hiểu vì sao Diệp Viễn lại dám không để Tôn chủ như nàng vào mắt. Hắn gia nhập vào trận doanh của mình cũng chỉ là vì để đạt được một cái danh ngạch mà thôi.

Có con Hắc Long này làm hậu thuẫn, thực lực của Diệp Viễn đã hoàn toàn không thua gì các Tôn chủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK