Nói xong, thân hình hắn khẽ động, rời khỏi Đan Thần Các.
…
Lôi đài Hoàng Kim, tiếng người huyên náo, âÂm thanh cố lên liên tiếp vang lên.
Mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Viễn đã thắng 20 trận liên tiếp, đánh bại nhiều đại lão cấp bậc Hoàng Kim.
Cũng vì vậy, Diệp Viễn thu được một đám người hâm mộ trung thành.
Trên lôi đài, Diệp Viễn bất động, trầm ổn như một tòa núi lớn, dù là ai cũng không cách nào lay động được.
Giao thủ với hắn, là Luyện Dược Sư đan thần Hoàng Kim, cường giả xếp thứ năm.
Nhưng mà ở trước mặt Diệp Viễn, hắn giống như một tiểu đồng tử.
Trên thực tế, từ sau khi mọi người biết rõ thực lực của Diệp Viễn, các cường giả của lôi đài Hoàng Kim, ai cũng chen lấn muốn giao thủ với Diệp Viễn.
Dĩ nhiên bọn họ không phải vì thắng mà đến mà là vì muốn học được một ít gì đó ở trên người Diệp Viễn.
Giao thủ với cường giả như vậy, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể gặp được.
Mà lôi đài thi đấu của Diệp Viễn, cũng đã hoàn toàn biến thành nơi dạy học.
Dưới sự hướng dẫn của Diệp Viễn, những Luyện Dược Sư đan thần Hoàng Kim có ngộ tình khác nhau kia cũng có cảm ngộ khác nhau đối với đan đạo.
Chuyện này đối với họ mà nói, là khoản tài phú quý gia.
Trên đài đối chiến say sưa, mấy bóng người đi vào trận đấu đan hoàng kim.
“Các ngươi xem, kia… kia không phải là Thẩm Sướng dược sư sao?”
“Còn có Thần Vũ dược sư! Những năm trước, khi ngài ấy giảng đạo, ta may mắn được nghe giáo huấn của ngài ấy!”
“Oa, thực sự là lợi hại! Diệp Viễn Dược Sư, dẫn tới sự chú ý của cường giả cấp đan thần!”
…
Trong đám người xôn xao rối loạn, mầy đại lão cùng nhau xuất hiện, đây chính là chuyện lớn chưa bao giờ có.
Những người ở lôi đài Hoàng Kim, tùy tiện chọn ra cũng đều là cường giả danh chấn một phương.
Nhưng mà ở trước mặt cường giả cấp đan thần này, căn bản không đáng giá nhắc tới.
Những người kia, mới chân chính là cường giả.
Thẩm Sướng đi vào đấu trường, nhìn thấy người trẻ tuổi trên lôi đài kia, toàn thân không khỏi chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm.
“Thẩm huynh, sao thế?” Thần Vũ hiếu kỳ hỏi.
Đầu Thẩm Sướng có chút không kìm chế được, giống như là muốn nổ tung.
“Đan dược này là ta tự mình luyện chế.” Lời nói của Diệp Viễn vọng lại bên tai hắn.
Lúc đó Thẩm Sướng cảm thấy, Diệp Viễn chỉ là vì muốn thành danh nên cố ý nói dối.
Lời nói dối này, thật sự không có tý kỹ thuật nào.
Một đan thần ngũ tinh, sao có thể luyện chế ra thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tân Đan?
Loại lời nói dối này đến đứa trẻ cũng sẽ không tin?
Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy Diệp Viễn ung dung luyện chế, thủ pháp mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nghiễm nhiên chính là phong thái đại sư!
Diệp Viễn đến thần đan Hạo Linh còn có thể luyện chế được, vậy thì luyện chế ra được đan thần cấp chín kia cũng không phải là không thể nào!
Lẽ nào, Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thực sự là hắn luyện chế?
“Thực sự là hắn!” Thẩm Sướng hít sâu, cả kinh nói.
Thần Vũ có chút ngạc nhiên nói: “Rốt cuộc là tiểu tử này làm cái gì mà khiến ngươi giật mình như vậy?”
Thẩm Sướng nói lại đơn giản chuyện ngày hôm đó, mấy vị đại lão không khỏi khiếp sợ.