Diệp Viễn vận chuyển nguyên lực, khí cực âm trong cơ thể dưới một sự chấn động nhẹ lập tức được tống hết ra ngoài.
Con ngươi của Thi Tôn kia động một cái, không ngờ rằng Diệp Viễn lại có thể ung dung đối phó với khí cực âm như vậy.
"Tặng ta một vận may? Tên thiếu niên nhà ngươi cũng thật là hết sức liều lĩnh!" Thi Tôn nói.
Chẳng qua Diệp Viễn cũng chỉ có tu vi Vô Lượng Cảnh, vậy mà dám nói tặng vận may cho một tên Thi Tôn tầng tám, nghe thế nào cũng đều cảm thấy rất buồn cười.
Diệp Viễn cũng chỉ cười cười, sau đó lại lấy rất nhiều nguyên tinh ra, bắt đầu khôi phục lại trận pháp như lúc trước.
Không bao lâu sau thì trong huyệt động đã hoàn toàn bị bao phủ bởi trận pháp.
"Ngươi… ngươi… vậy mà ngươi lại có thể ngăn chặn được toàn bộ khí cực âm thoát ra từ trong động này, làm cho khí cực âm trong huyệt động dày đặc hơn gấp mấy lần!" Thi Tôn rung động nói.
Sau khi trải qua sự củng cố trận pháp của Diệp Viễn thì khí cực âm trực tiếp bị cắt đứt không thể thoát ra ngoài, toàn bộ khí cực âm được tụ lại trong huyệt động này.
Nếu như Thi Tôn tu luyện ở nơi này thì công sức sẽ được giảm đi một nửa!
Cho dù gương mặt hắn là cương thi nhưng vẻ mặt lúc này cũng đặc sắc vô cùng.
"Chút tài mọn mà thôi, chỉ là có qua có lại! Trận pháp này đại khái có thể duy trì hơn một năm, trong khoảng thời gian này ngươi hãy tu luyện thật tốt." Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Vốn trận pháp Diệp Viễn bố trí cũng chỉ là trận pháp tạm thời, sẽ tiêu tán rất nhanh.
Nhưng sau khi trải qua củng cố thì uy lực của trận pháp này không những tăng mạnh mà thời gian cũng được kéo dài hơn.
Cứ như vậy, giá trị huyệt động này đã tăng lên rất nhiều.
Thi Tôn ở trong này tốc độ tu luyện tuyệt đối sẽ tăng gấp bội!
Chỉ trong thời gian một năm cũng đủ để tu vi của hắn tiến xa hơn đồng loại một đoạn lớn.
Lúc này cũng đã đến lúc Thải Nguyệt đột phát gần xong.
Vốn Thải Nguyệt là Vô Tướng Cảnh tầng ba đỉnh phong nhưng khi mượn lực của khí cực âm này thì nàng cuối cùng cũng trực tiếp xuyên thủng bình cảnh của Vô Tướng tầng bốn để đột phá đến Vô Tướng Cảnh trung kỳ!
Đối với Thải Nguyệt mà nói thì đây chính là một bước tiến lớn.
Nếu như Thải Nguyệt tu luyện bình thường thì không có tám năm, mười năm thì rất đó để đột phá qua bước này.
Nhưng bây giờ cũng chỉ là một sớm một chiều mà nàng đã có thể vượt qua được một cấp bậc nhỏ.
Lần đầu tiên trong đời Thải Nguyệt cảm thấy thân thể Thiên m Tuyệt Mạch của nàng thoải mái đến thế này.
Gương mặt yêu kiều của nàng đi đến trước mặt Diệp Viễn bái một cái rồi nói: "Thiếu chủ Diệp, cái mạng này của ta về sau sẽ là của người! Chỉ cần một tiếng phân phó của người thì ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa."
Từ ngày Thiên m Tuyệt Mạch Thể kích phát thì nỗi sợ hãi mất mạng đã ám ảnh nàng mỗi ngày.
Rốt cuộc bây giờ nàng cũng đã tiêu trừ được hoàn toàn sự hành hạ này.
Diệp Viễn cười nói: "Ngươi xinh đẹp như vậy nếu làm trâu làm ngựa cho ta thì sẽ khiến biết bao nhiêu nam tử muốn đuổi giết ta đây!"
Thải Nguyệt bây giờ giống như một thiếu nữ, nghe thấy lời này lại đỏ mặt nói: "Thiếu chủ đừng cười nhạo ta!"
"Cũng không phải là cười nhạo ngươi, ngươi không nhìn thấy lúc ta ôm ngươi tiến vào đây đã khiến những người khác nhìn ta như thế nào sao." Diệp Viễn cười nói.
Mặt Thải Nguyệt đầy u ám nói: "Vậy thì thế nào? Thậm chí thiếu chủ còn không nhìn thẳng ta lấy một cái! Ta tự biết mình là hoa tàn liễu rủ không xứng với thiếu chủ. Nhưng nếu thiếu chủ cần người phục vụ thì chỉ cần phân phó một tiếng là được!"
Có thể nói lúc này Thải Nguyệt vô cùng phong tình vạn chủng. Tâm tính của nàng hoàn toàn bất đồng với thời điểm mới quen biết Diệp Viễn, những lời này cũng không phải là lời nói đùa giỡn mà chính là những lời xuất phát từ đáy lòng.
Chẳng qua Diệp Viễn lúc này lại không có rảnh rỗi nhàn hạ đến vậy.
"Tỷ tỷ không cần khách khí, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta hãy nhanh chóng quay trở lại." Diệp Viễn nói.
Mai Cốt Chi Địa này nguy hiểm trùng trùng, rời đi quá lâu làm cho Diệp Viễn không yên tâm những người khác.
Thi Tôn kia đưa mắt nhìn Diệp Viễn rời đi cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp tiến vào trận pháp bắt đầu tu luyện.
Trở lại nơi mọi người nghỉ ngơi Diệp Viễn liền cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng. Nhìn sơ qua một lượt thì phát hiện số người đã ít đi rất nhiều.
Ngũ Tư Viễn nhìn thấy Diệp Viễn thì vội vàng nghênh đón, mặt đầy khó chịu nói: "Thiếu chủ, tên Vệ Thành kia thật không biết điều. Hắn chờ không nổi đã dẫn theo cả mấy người của thánh địa Thiên Lam kia đi thẳng vào chỗ sâu hơn! Hắn còn nói thiếu chủ cố làm ra vẻ huyền bí, chỉ vì một người đàn bà mà làm trễ nải hành trình của mọi người!"
Mặt Ngũ Tư Viễn đầy căm giận, hiển nhiên là ôm một bụng tức khi cãi nhau với Vệ Thành.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, hỏi: "Bọn họ đi hướng nào?"
Ngũ Tư Viễn chỉ một phương hướng nói: "Bên kia có hai lối rẽ, Vệ Thành dẫn người đi theo hành lang phía bên trái!"
Diệp Viễn nhìn theo hướng Ngũ Tư Viễn chỉ, thật sự không còn gì để nói.
Từ lúc hắn tiến vào Mai Cốt Chi Địa đên nay vẫn luôn đi theo Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận mà tiến về phía trước.
Nhưng phương hướng mà Vệ Thành đi lại chính là hướng ngược lại với đại trận. Bọn họ sẽ gặp phải thứ gì thì Diệp Viễn cũng không bảo đảm được.
Dù sao thì Mai Cốt Chi Địa này hết sức quỷ dị, chỉ sợ đồng đội như heo.
Lúc này bỗng nhiên Thịnh Tuấn nói với Diệp Viễn: "Diệp huynh, Vệ Thanh mang theo không ít người, ta cũng đã khổ cực khuyên cản hồi lâu nhưng hắn lại không nghe. Ở nơi này tốt nhất chúng ta không nên phân tán lực lượng. Theo ta thấy thì chúng ta nên đuổi theo bọn họ chăng?"
Diệp Viễn trầm tư một lát, cảm thấy lời Thịnh Tuấn nói cũng có lý liền gật đầu nói: "Được rồi, mọi người tăng tốc độ chúng ta mau chóng đuổi theo."
Đoàn người đuổi theo dấu chân của nhóm người Vệ Thành, dần dần tiến sâu hơn.
"Thiếu chủ, hình như dọc theo con đường này ngày càng ít cương thi!"
Một đường đi tới thì chung quanh cương thi càng ngày càng ít. Cho đến hiện tại thì cương thi trên hành lang cũng không còn được mấy tên.
Diệp Viễn cũng đã phát hiện ra tình huống quỷ dị này, trầm giọng nói: "Xem ra phía trước có một loại nhân vật cường đại, thậm chí những cương thi này cũng rất kiêng kỵ. Bằng không thì số lượng của những cương thi này không thể nào càng ngày càng ít đi như vậy."
Mặt Thịnh Tuấn biến sắc, nói: "Nói như vậy thì Vệ Thành bọn họ tùy thời đều sẽ gặp phải nguy hiểm sao?"
Diệp Viễn gật đầu một cái cũng không nói gì thêm. Việc đã đến nước này thì oán trách nhiều hơn cũng không làm nên chuyện gì.
Hắn phân phó cho mọi người bước nhanh hơn, hướng vào nơi sâu mà đuổi theo.
Chỉ trong chốc lát mọi người liền phát hiện đã hoàn toàn không có bóng dáng của cương thi.
Toàn bộ hành lang vắng vẻ, hoàn toàn yên tĩnh khiến cho đoàn người cảm thấy có chút bất an.
Đang đi bỗng nhiên có người sợ hãi kêu lên: "Mau nhìn xem, hình như bên kia có người!"
Quả nhiên phía trước có một người ngã trên đất.
Mọi người tiến lại gần nhìn thì thấy người kia là một võ giả Thiên Khải Cảnh mặc quần áo tư trang của thánh địa Vân Khuyết.
Diệp Viễn có chút ấn tượng về người này nhưng bây giờ hắn đã là một người chết.
Diệp Viễn tiến lên kiểm tra một lượt, người này chết không thể nào thảm hơn. Trên dưới khắp cơ thể đều là vết thương, trạng thái tử vong vô cùng thê thảm, giống như là bị người khác loạn đao phân thây, trên cơ thể không còn nơi nào hoàn chỉnh.