Người có vận khí tốt có thể lấy được bảo vật quý hiếm trong bí cảnh, sau đó niết bàn sống lại.
Nhưng cũng có số đông võ giả lại mất mạng trong bí cảnh.
Mỗi một cường giả ra đời đều được thành lập dựa trên vô số thi thể.
Dùng một câu nhất tướng công thành vạn cốt khô* để hình dung không hề phóng đại.
* Thành ngữ: nghĩa đen là mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô; nghĩa bóng là vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
“Nhưng mà... chúng ta phải làm gì thì mới lấy được chân huyết Chu Tước?” Lãnh Thu Linh nghi ngờ.
Ở chỗ này không có người nào dám bay về phía trời cao, bởi vì trận pháp cấm chế ở trên đó không phải là thứ bọn họ có thể chống lại.
Điều này đã được rất nhiều người chứng minh.
Diệp Viễn cười khẽ, bóng người nhảy một cái bước lên bệ đá.
Ầm ầm...
Trên bầu trời, phong vân biến ảo, thấp thoáng xuất hiện ngọn lửa vô cùng hùng mạnh dường như muốn thiếu đốt khắp không gian.
Mà Diệp Viễn lại đang đứng giữa trung tâm của ngọn lửa!
Thấy một màn này, sắc mặt Lãnh Thu Linh nhanh chóng thay đổi, kinh hãi hét lên: “Diệp Viễn, cẩn thận!”
Diệp Viễn lại không thèm quan tâm, cơ thể búng một cái bay thẳng lên trời!
Cùng lúc đó trên người Diệp Viễn bộc phát một lực lượng khủng khiếp xông thẳng lên trên, đón lấy ngọn lửa kinh khủng kia.
Con ngươi Lãnh Thu Linh bỗng rụt lại, ngọn lửa vô tận kia thế mà lại đang co lại!
Dường như... nó đang sợ hãi Diệp Viễn.
Những ngọn lửa kia cuối cùng cũng hội tụ lại trên mặt trời chói chang.
Diệp Viễn càng ngày càng bay cao cho đến khi ngang bằng với mặt trời.
Trong ánh mắt đầy rung động của Lãnh Thu Linh, Diệp Viễn đưa tay hái mặt trời.
Lúc này mặt trời vốn đang nóng bỏng đột nhiên trở nên vô cùng ôn hòa, ánh sáng rất nhanh bị thu lại, cuối cùng biến thành hình dáng một giọt máu.
Diệp Viễn nhẹ nhàng nắm chặt giọt chân huyết Chu Tước trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lãnh Thu Linh nhìn Diệp Viễn, trên mặt tràn đầy sự rung động: “Ngươi... sao ngươi lại làm được?”
Tất cả xảy ra như chuyện tất nhiên, dường như mọi chuyện đều được chuẩn bị sẵn cho Diệp Viễn vậy.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, loại chuyện lên trời hái huyết này đều cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Diệp Viễn lại làm được, còn vô cùng ung dung.
Dáng vẻ kia giống như chỉ đang dạo một vòng quanh vườn hoa sau nhà mình.
“Ngươi luyện hóa ở đây luôn đi, ta hộ pháp cho, nơi này chắc là không có ai đâu.”
Diệp Viễn giao chân huyết Chu Tước cho Lãnh Thu Linh nhưng nàng ta không nhận.
“Cái này... ngươi thật sự muốn đưa cho ta?” Ánh mắt của Lãnh Thu Linh mang theo mấy phần hoài nghi.
Không phải nàng ta không tin nhưng mà một cơ duyên lớn như thế, ngay cả cường giả Chân Thần Đỉnh Phong cũng động tâm, Diệp Viễn lại đưa cho nàng ta không chút do dự.
Loại chuyện này đổi lại thành ai cũng giống như đang nằm mơ.