Mọi người nghe thấy âm thầm gật đầu, điểm này, bọn họ không thể nào phủ nhận.
“Vân Dịch huynh, tiểu tử này giấu quá sâu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Một con cháu thế gia khác nói.
Vân Dịch một bộ dạng tính trước kỹ càng, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, hắn trốn được nhất thời không trốn được cả đời. Thân phận chúng ta đúng là hơi thấp, nhưng mà các ngươi đừng quên, còn có những Tông Sư kia nữa! Huống hồ… các ngươi đừng có quên, còn có một Tử Dực Thiên Tôn đấy! Bất Quần huynh, cái này phải nhờ vào huynh rồi!”
Trịnh Bất Quần và Vân Dịch nhìn nhau, không khỏi cười rộ lên.
…
Ở một chỗ lầu các xa hoa trong nội thành, truyền ra chấn động dữ dội.
Nhưng mà những chấn động này sau khi va chạm vào trận pháp của lầu các thì rất nhanh đã bị chôn vùi.
“Ngưng!”
Đột nhiên, một âÂm thanh quát lạnh truyền đến.
Thành đan!
“Thân thủ khá lắm! Thực lực của Tử Dực huynh, so với đại hội Vân Đan lần trước lại sâu hơn một bậc!”
“Lợi hại! Lợi hại! Bích Lạc Thiên Khung Đan này, bản tôn đã thử nhiều lần, nhưng vẫn không thể luyện chế ra được. Không ngờ được, Tử Dực huynh chỉ một lần mà đã thành công!”
Bên cạnh dược đỉnh, trên mặt Tử Dực Thiên Tôn lộ ra vẻ đắc ý.
“Ha ha, lần này bản tôn vốn là không có ý định đến, nhưng không chịu được thịnh tình của Đan Ngọc huynh mới miễn cưỡng đồng ý.” Tử Dực Thiên Tôn cười nói, chỉ là trong nụ cười có chút lúng túng.
Khi hắn biết Phiêu Vũ Thiên Tôn đưa Tông Sư Lệnh cho một đứa trẻ, không khỏi tức giận.
Nhưng mà địa vị Phiêu Vũ Thiên Tôn cao hơn hắn, hắn cũng không tiện tìm đối phương lý luận, đương nhiên trong lòng vô cùng nghẹn tức.
Vốn dĩ, hắn không có ý định đến nhưng Đan Ngọc Thiên Tôn lại mời hắn đi.
Mặt mũi của Đan Ngọc Thiên Tôn, đương nhiên hắn phải cho.
Đến thì cũng đến rồi, nhưng mà đạo khảm này, vẫn là không nuốt trôi được.
Trong lầu các này, đều là cường giả Thiên Tôn, Đan thần thất tinh.
Đại hội Vân Đan không chỉ là võ đài cho những thiên tài Luyện Dược Sư kia biểu hiện, thật ra quan trọng nhất chính là cho những Đan thần thất tinh như bọn họ giao lưu.
Đan đạo vào thất tinh, mỗi một bước tiến lên tinh lực phải tiêu hao, đều là lấy đơn vị vạn năm để tính toán.
Dạng giao lưu này, mọi người lấy sở trường, đương nhiên có thể xúc tiến lẫn nhau.
“Này! Cũng không biết là Phiêu Vũ huynh nghĩ như thế nào nữa, lại đưa Tông Sư Lệnh cho một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, thậm chí địa vị còn ở trên bọn ta. Khiến những lão gia hỏa như chúng ta không biết để mặt ở đâu?” Một Đan thần thất tinh nói.
Tử Dực Thiên Tôn cười hắc hắc nói: “Biết đâu đan đạo của tiểu tử kia thật sự tuổi còn nhỏ đã có thể nghiền ép chúng ta thì sao? Phiêu Vũ huynh làm như thế, tự có lý do của huynh ấy.”
Ở bên ngoài, Phiêu Vũ Thiên Tôn và Tử Dực Thiên Tôn hắn đều là Thiên Tôn dưới chân Vạn Bảo Thiên Đế, đương nhiên nói chuyện không thể đối chọi quá gắt.
Nhưng mà trong lời nói của hắn toàn là vị chua, cho dù là đầu heo cũng nghe ra được.
Bị một Đan thần lục tinh cưỡi ở trên đầu, loại tư vị này cũng không dễ chịu.
Lúc này, một cường giả Thiên Tôn đi lên khuyên nhủ: “Vẫn là Tử Dực huynh có phong độ của một đại tướng! Thực lực của huynh, trong lòng mọi người chúng ta đều biết, căn bản không cần một khối Tông Sư Lệnh để chứng minh. Trừ chủ nhân của bảy đại thánh địa, thực lực của Tử Dực huynh ở trong Tông Sư, cũng là một người cao cấp.”
Tử Dực Thiên Tôn cười nói: “Trịnh huynh quá khen rồi! Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Lần này bản tôn tới, chủ yếu là ôn chuyện một chút với các vị, giao lưu một phen.”
Cường giả Thiên Tôn nói chuyện, chính là lão tổ của Trịnh gia, Đan thần thất tinh Trịnh Khải Nguyên.
Ít ngày trước, hắn nghe được Trịnh Bất Quần bẩm báo, nói là Diệp Viễn kia vô cùng cuồng ngạo, khinh thường Trịnh gia.
Trịnh Khải Nguyên nghe xong, đương nhiên là giận tím mặt, chỉ là một Đan thần lục tinh, lại dám khiêu chiến mình?
Cầm Tông Sư Lệnh thì thực sự là Tông Sư sao?
Tiểu tử này không biết chui ở đâu ra, đúng là ngông cuồng tới cực điểm.
Trịnh Khải Nguyên cười nói: “Bây giờ trong thành đều đồn, Diệp Viễn kia là thiên tài đệ tử mới của đạo tràng Vạn Bảo. Phiêu Vũ Thiên Tôn là do áp lực của Vạn Bảo Thiên Đế mới đưa Tông Sư Lệnh cho hắn. Tử Dực huynh, huynh cũng là môn hạ của Vạn Bảo đại nhân, có biết việc này không?”
“Thiên tài đệ tử cái rắm! Bên trong đạo tràng Vạn Bảo, căn bản là không có nhân vật như thế!” Tử Dực Thiên Tôn không nhịn được nói một câu thô tục.
Trịnh Khải Nguyên nghe vậy cũng là hơi kinh ngạc, ý nghĩ của hắn và Trịnh Bất Quần giống nhau, không ngờ được Diệp Viễn căn bản không đi ra từ đạo tràng Vạn Bảo.
“Hóa ra là như thế! Tử Dực huynh, ta đây cũng rất khó hiểu! Ngươi thấy như thế này có được không, trong hội giao lưu chúng ta, mời hắn đi theo, mọi người thay huynh xả cơn giận này!” Trịnh Khải Nguyên nói.