Ba ngày sau, đại chiến lắng xuống!
Sở Thạch thống lĩnh đại quân của u Vân Tông, đuổi giết xa vạn dặm, tiêu diệt gần nửa số võ giả Cuồng Phong Giới!
Hoàng giả giận giữ, xác trôi vạn dặm!
Diệp Viền bây giờ đã hoàn toàn xứng đáng là Hoàng giả của vỏ Biên Giới rồi!
Trải qua trận chiến này, danh tiếng của u Vân Tông ở Vô Biên Giới vang xa vạn dặm, lập tức truyền khắp Vô Biên Giới.
Tiêu diệt toàn bộ hai mươi cường giả Thần Du cảnh của Cuồng Phong Giới, lấy bốn vạn đại quân đại phá một trăm vạn đại quân Cuồng Phong Giới!
ở Vô Biên Giới ngoại trừ Diệp Viễn, còn ai có thể tạo ra chiến tich huy hoàng như vậy?
Mà đúng như Diệp Viễn suy đoán, trải qua chiến dịch này, lòng tin của võ giả Vô Biên Giới lại được dựng lên lần nữa, thế lực lớn nhỏ ở các nơi mọc ra như nấm mọc sau mưa.
Đương nhiên, trận chiến này càng làm cho danh tiếng u Vân Tông vang xa, những thê’ lực và tán tu đầu nhập vào u Vân Tông đếm không hết.
Lộc Minh Thành này cũng chỉ là nơi cư trú tạm thời, tâm tư của Diệp Viễn vẫn là đặt ở Vô Phương Thành.
Chỉnh tu mấy ngày, Diệp Viễn hạ lệnh rút đại quân, đi thẳng đến Vô Phương Thành!
Đêm trước khi đại quân rút, trăng sáng sao thưa, Diệp Viễn đang hưởng thụ thời gian yên bình hiếm hoi này.
“Diệp công tử, cõng tử không cần lo lắng. Bá phụ bá mẫu người hiền tự có cát nhân thiên tường, sẽ không có việc gì đâu!”
Nguyệt Mộng Ly là một cô nương có tâm tư tinh tế, những ngày qua mặc dù Diệp Viễn không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mà nàng biết nội tâm của Diệp Viễn là vô cùng nóng ruột.
Nếu như không phải như vậy, lấy tính cách của Diệp Viễn sẽ không để cho đám người sở Thạch ra tay nặng như vậy với đại quân của Cuồng Phong Giới.
Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Ta từng ở trong lòng ngầm hạ lời thề, sẽ không để cho người thân của mình bị tổn thưong, nhưng mà… Ta vẫn là không làm được.”
Nguyệt Mộng Ly nói: “Công tử đã làm rất tốt rồi! Đám người Triệu Thiên Dận mới là kẻ cầm đầu! Đều do ta không tốt, sớm biết như vậy, lúc đầu ta nên trực tiếp giết hắn!”
Diệp Viễn xoay người nhìn về phía Nguyệt Mộng Ly, cười nói: “Ly Nhi cô nưong lưong thiện như vậy, chuyện này sao có thể trách cô nưong được? Ta biết, cô nưong muốn để Triệu Thiên Dận cho ta tự tay giải quyết, ta cám on còn không kịp, làm sao có thể trách cô nưong?”
Mặt Nguyệt Mộng Ly đỏ lên, nói: “Những ngày qua nhìn công tử mất ăn mất ngủ, ta thật có chút lo lắng. Có một số việc, nói ra sẽ làm cho bản thân mình nhẹ nhõm hơn một chút.”
Diệp Viễn cười nói: “Đa tạ Ly Nhi quan tâm, ta không sao.”
Diệp Viễn nhìn thẳng Nguyệt Mộng Ly, kỳ thật đã làm Nguyệt Mộng Ly lại thẹn thùng, không nhịn được gật đầu nghe theo.
Nguyệt Mộng Ly dưới ánh trăng nổi bật lên vẻ xinh đẹp không thể tả.
Cho dù là Diệp Viễn có không thừa nhận, nhưng nữ tử này đã làm cho hắn có chút động lòng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên mập mờ.
“Ha, dám cưới nữ nhân của Chu Ngạn ta, thật là chán sống rồi hả!”
Cách đó không xa, một người thanh niên trực tiếp xé không khí hiện ra, triệt để đem cái bầu không khí mập mở này đánh vỡ.
Mà lời kia nồng nặc ghen ghét cùng sát khí, như thế nào cũng không thế nào che giấu được.
Sắc mặt của Diệp Viễn và Nguyệt Mộng Ly đều biến đổi, có người ở xung quanh đây dò xét bọn họ, thế mà bọn họ lại đều không phát hiện được!
“Chu Ngạn! Sao lại là ngươi!” Nguyệt Mộng Ly cả kinh thất sắc nói.
Chu Ngạn không để ý đến Nguyệt Mộng Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Đối diện với người tên Chu Ngạn này, Diệp Viễn gần như cảm thấy hít thở không thông. Đối phương rất cường đại, Diệp Viễn hiện tại căn bản không thể chống lại!
Chu Ngạn nhìn Diệp Viễn, trong tròng mắt bỗng nhiên nổ ra một đám lửa!
“Không được!”