Võ giả nghe thấy một tiếng quát nhẹ sau lưng, rồi cái gì cũng không biết nữa.
Diệp Viễn ra tay rất đúng mực, không có đánh chết hắn ta.
Hắn đi đến trước người võ giả trung niên, phóng thần thức ra, mạnh mẽ xâm nhập vào não của đối phương.
Võ giả trung niên rên lên một tiếng, nhưng không còn chút sức lực nào để chống khỏi bị Diệp Viễn sưu hồn.
Sưu hồn còn bá đạo hơn gieo Nô Ấn. Sau khi sưu hồn, thần hồn của võ giả sẽ bị xé tan thành mảnh vụn, biến hắn thành một tên ngốc.
Nhưng Diệp Viễn cũng không có ý nương tay, xem dáng vẻ tên võ giả trung niên này, phỏng chừng đã làm không ít chuyện giết người cướp của, chết thì chết, chẳng có gì đáng tiếc.
Quả nhiên, Diệp Viễn nhìn thấy tên này đã làm không ít chuyện xấu từ trong ký ức của hắn, độc ác như vậy chết mười lần cũng không đủ.”
“Hử? Vậy mà ca ca hắn lại đang đi tìm luyện dược sư, Tiêu gia đang chiêu mộ luyện dược sư sao? ồ… Đây đúng là nghề của ta, có thể xem thử xem. Tên này tự đem đến cửa, vừa hay bớt được cho ta một phen động tay.” Diệp Viễn cảm thán nói.
Từ trong ký ức của hắn ta, Diệp Viễn đã hiểu được đại khái về sự phân bố thế lực trong trung tâm Vương Thành. Tuy dựa vào thân phận của hắn ta cũng không thế hiểu được cặn kẽ nhưng cũng để cho trong lòng Diệp Viễn có chút ý niệm.
Thế lực trong trung tâm Vương Thành rẳc rối phức tạp, nhưng đại thể chia thành thế gia nhất đẳng, thế gia nhị đẳng, thế gia tam đẳng rồi một số tiểu thế gia bất nhập lưu.
Ngoài ra vẫn còn một đại thế lực không kém thế gia nhất đẳng khác, ví dụ đại thương gia như Tụ Bảo Lâu.
Đương nhiên, không chọc nổi nhất vẫn là thế lực của quân đội.
Thủ hạ của Phong Hoàng có ba đại thiết vệ, một là Tật Phong Vệ, hai là Ảnh Phong Vệ, thứ ba là thần bí nhất Ám Phong Vệ.
Nhưng bình thường ba đại thiết vệ rất ít can dự vào chuyện trong thành, đại đa số thời gian đều là tu luyện.
Kết cấu khổng lồ như vậy thật đúng là cực kỳ hùng mạnh.
Diệp Viễn không khỏi than thầm, khi thiết kỵ của Cuồng Phong giới đạp vào Vô Biên giới, Vô Biên giới sẽ phải chống lại như thế nào đây.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không hiếu rõ vê Vô Biên giới cho lắm, có lẽ không biết chừng Bẳc Vực cũng có thê’ lưc rất manh thì sao.
Dù sao trời sập xuống cũng ắt sẽ có người chống, hắn chỉ cần cứu các sư huynh đệ ra ngoài mang về Vô Biên giới là được rồi!
Còn những việc sau này, sau này hẵng nói.
Diệp Viễn vừa xử lý xong tên võ giả trung niên, Lam Phong mới miễn cưỡng thu thập xong hai người kia.
Đối với hai người này, Diệp Viễn cũng không định để lại người sống, trực tiếp lấy một cây đuốc thiêu bọn hắn thành tro bụi.
Một ngày sau, cuối cùng Diệp Viễn cũng đến được trung tâm Vương Thành.
Ngay cả Diệp Viễn cũng bị khí thế của trung tâm Vương Thành rộng lớn chấn động một trận mạnh mẽ.
Từ xa nhìn lại nó hoàn toàn giống như một con cự thú từ thời thượng cổ, tản mát ra khí tức khiến người ta kính nể và sùng bái.
Nơi đây chính là thánh địa của võ giả Cuồng Phong giới.
Không phải là bởi vì nơi đây có một tòa thành mà là vì nơi đây có một Phong Hoàng!
Cường giả Vô Lượng cảnh, tồn tại như một vị thần ở Cuồng Phong giới.
Tuy Diệp Viễn không có lòng kính nể gì với Phong Hoàng, nhưng hắn phải thừa nhận rằng, đứng trước mặt Phong Hoàng hắn cũng chỉ như con giun cái dế mà thôi.
Lúc sắp đến lối vào cửa thành, Diệp Viễn rất nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Võ giả vào thành lại xếp thành một hàng ngũ dài, xa tới mấy dặm.
Nhãn lực của Diệp Viễn cực tốt, hắn phát hiện dường như cổng thành đang có người kiểm tra.
Diệp Viễn cũng nối theo xếp hàng, nhỏ giọng hỏi một võ giả: “Vị đại ca này cho hỏi, lần đầu ta đến Vương Thành, nơi đây vẫn luôn thẩm tra nghiêm ngặt như vậy sao? Nếu tiếp tục tra thế này, đến tối chúng ta cũng không vào được trong thành mất.”