Phó Tông Hổ nói rồi dùng một đạo nguyên lực vào thăm dò hải nguyên lực của Tân Nham. Có điều rất nhanh lông mày của hắn đã nhíu chặt lại.
Vậy mà hắn lại không có cách nào giải trừ phong ấn!
Diệp Viễn thấy vậy khẽ cười nói:
“Vẫn là để ta làm đi, nếu cưỡng ép phá hủy phong ấn, sẽ tạo thành thương tổn đối với hải nguyên lực của hắn.”
Nói rồi, Diệp Viễn đến trước mặt Tân Nham, cũng đánh một đạo nguyên lực vào hải nguyên lực của hắn, phong ấn rất nhanh đã được giải trừ.
Phó Tông Hổ ở một bên nhìn Diệp Viễn thi triển, trong ánh mắt chứa đựng vẻ kinh ngạc vô cùng.
Sau khi tiễn Phó Tông Hổ đi, Diệp Viễn và Thiên Phong cùng nhau theo Từ Tử Huy và Bao Tam Quý đi về phía Vô Phương Thành.
Trên đường đi, Từ Tử Huy và Bao
Tam Quý càng cẩn thận hơn gấp mười
1’^_
ân.
Trong mắt bọn họ bây giờ Diệp Viễn đã không còn là một võ giả Hóa Hải Cảnh đơn giản nữa rồi.
Võ giả Hóa Hải cảnh tầng hai giết chết võ giả Hồn Hải cảnh tầng một, tiện tay bố trí một đạo phong ấn nguyên lực mà ngay cả cường giả Thần Du cảnh cũng không giải được.
Thử hỏi, có tên thiếu niên thiên tài nào có thể làm được đến trình độ này không?
Đúng như Phó Tông Hổ nói, Diệp Viễn và các thiên tài lớp trẻ tuổi khác, đã có sự chênh lệch rất lớn.
Bao Tam Quý thì cũng coi như thôi đi, ngay cả Từ Tử Huy cũng mang bộ dáng vô cùng cẩn thận, Thiên Phong ở một bên lại cảm thấy rất là tự hào.
Từ Tử Huy và Bao Tam Quý nói chuyện với hắn vô cùng tôn trọng, Thiên Phong biết đây đều là nhờ vào phúc của Diệp Viễn.
Nếu không, đừng nói hẳn có thế đi tham dự cuộc hội ngộ cao nhất của bắc vực lần này, mà e là Từ Tử Huy cũng đã sớm diệt u Vân Tông rồi.
Kỳ thật Thiên Phong cũng đã sớm dự liệu được loại trướng thành này của Diệp Viễn, cho nên bị đệ tử vượt qua, hắn không những cảm thấy không mất mặt mà còn cảm thấy vô cùng tự hào.
Bởi vì thiên tài chưa xuất thế Diệp Viễn này chính là đệ tử của u Vân Tông.
Ngoài Thiên Phong ra, Nguyệt Mộng Ly và Tiêu Như Yên cũng đi cùng.
Nguyệt Mộng Ly bây giờ đã không thể rời xa khỏi Diệp Viễn, còn Tiêu Như Yên lại là muốn đến mở mang kiến thức một chút về thánh địa của giới luyện dược ở Vô Biên giới.
Đối với luyện dược sư của Vô Biên giới mà nói, vỏ Phương Thành là một tòa thánh thành. Cho nên biết Diệp Viễn phải đi Vô Phương Thành, bất luận thế nào Thiên Phong cũng muốn đi xem thử.
ở Vô Biên giới, Vô Phương Thành này có thể nói là nơi phồn thịnh nhất về thuật luyện dược, dường như tất cả luyện dược sư cao cấp nhất đều tập trung ở đây.
Đương nhiên, cái gọi là phồn thịnh này cũng không đáng để Diệp Viễn đặt vào trong mắt.
Về mặt luyện dược, ngoại trừ cảnh giới Đan Thần hư vô mờ mịt kia, đúng thật là chẳng có gì khiến hắn động tâm nữa.
Mấy ngày sau, cuối cùng một đoàn sáu người cũng đã đến Vô Phương Thành.
Vừa nhìn thấy thành trì khí thế hào hùng này, Thiên Phong lập tức kích động đến toàn thân phát run lên.
Đối với hắn mà nói, chuyến đi Vô Phương Thành lần này không khác gì hành hương. Còn về phần cuộc hội họp dường như là toàn bộ cường giả mạnh nhất tập hợp ở bắc vực kia cũng không có ý nghĩa gì lớn với hắn cả.
Bởi vì lần này hắn đến, thuần túy là hầu thái tử đọc sách, ở trước mặt những người kia, căn bản là không có chỗ cho hắn lên tiếng.
“Vô Phương Thành, quả nhiên không hổ là thánh địa đan đạo của Vô Biên giới ta!” Thiên Phong không kìm lòng được mà lên tiếng.
Từ Tử Huy và Bao Tam Quý cũng tự hào nói: “Đương nhiên! Luận võ lực, Vô Phương Thành ta có lẽ không so được với tam tông, nhưng cho dù là ba đại tông môn, cũng phải lễ nhượng ba phần đối với thành chủ đại nhân! Bởi vì Vô Phương Thành ta, không có đan dược gì
là không thể luyện ra được!”