Phía trước là một rừng cây tươi tốt, lực lượng của nguyên mộc từ trong đó phát ra thật khiến con người ta thật dễ chịu.
Hổ Nhung ngắm nhìn những tộc nhân bận bịu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Diệp Viễn nói rằng Mộc Linh Khốn Long Trận khó lòng đối phó nổi Thanh Linh Thụ, Hổ Nhung này chỉ là thấy khó tin.
Công sức mười năm, há lại dễ dàng chắp tay dâng cho kẻ khác?
Hôm nay hắn mang tới hơn mười vị cao thủ cấp sáu của tộc Ám Ma Hổ, ngoại trừ những kẻ ở lại canh giữ, có thể nói đây chính là chủ lực của toàn tộc.
“Bẩm HỔ Nhung đại nhân, trận pháp đã hoàn thành rồi ạ!”
Một tộc nhân hoan hỉ bước tới trước mặt HỔ Nhung.
Trận pháp mất 10 năm để bày trí, hôm nay cuối cùng cũng đã hoàn thành, hắn ta không mừng sao được?
Sở trường của Yêu tộc vốn không phải là trận pháp, thêm vào đó việc bày trận nhất định phải tránh tai mắt của Thanh Linh Thụ, tiến độ 10 năm thực sự trôi qua rất chậm.
Hổ Nhung nghe xong cũng phấn khới hẳn, chỉ là hắn đang cố kìm nén lại.
“Chuẩn bị triển khai trận pháp!
Không được khinh xuất, không thể xem nhẹ thực lực của Thanh Linh Thụ được, ta không cho phép có bất kỳ sai lầm nào!” HỔ Nhung căn dặn.
Dù hắn không hề tin tưởng lời của Diệp Viễn, nhưng ngay lúc này đây hắn cũng không còn lạc quan được như trước, ngược lại tinh thần hắn lại dần đi xuống.
“Vâng thưa Hổ Nhung đại nhân!” Kẻ kia nhận lệnh.
Mọi khâu chuẩn bị đều đã xong xuôi, HỔ Nhung vẫy tay ra hiệu lệnh: “Triển khai trận pháp!”
Đùng đùng!
Trong nháy mắt, nguyên hỏa hừng hưc cuôn trào từ tâm trân.
Tiếng vang kinh trời truyền khắp khu rừng, một trận pháp cực đại bao trùm dòng linh mạch mộc hệ nơi đây.
Rừng cây đang xanh tươi bỗng chốc khô héo, tàn lụi.
Cảnh tượng khắc sâu vào mắt Hổ Nhung, cảm giác kích động pha kèm chút lo lắng.
Nói thật thì hắn rất sợ lời Diệp Viễn sẽ ứng nhiệm.
Tuy tên Diệp Viễn này còn là thiếu niên song lại kiệt xuất vô thường.
Nhưng với cảnh tượng như vậy trước mắt, lo lắng của Diệp Viễn rõ ràng là thừa thãi!
Mộc Linh Khốn Long Trận khống chế thực vật bên trong một cách hoàn hảo, Hổ Nhung căn bản chẳng thấy Thanh Mộc Thụ có chút mảy may phản kích nào.
“Ha ha ha, Mộc Linh Khốn Long Trận quả nhiên cường đại! Thanh Linh Thụ này sẽ nằm trong túi của Hổ tộc ta!”
“Công sức mà chúng ta bỏ ra suốt 10 năm nay cũng không phải là vô ích, hôm nay chính là ngày ta gặt hái thành quả!”
Bắt được Thanh Linh Thụ, Hổ Viêm đại nhân sẽ hồi phục được trạng thái đỉnh phong! Tộc Ám Ma Hổ ta sẽ lại tung hoành Thần Cấm Yêu Vực!”
Những tộc nhân kia ai nấy cũng đều lộ rõ phấn khích, nếu được thu hoạch thành quả sau 10 năm vất vả thì biểu hiện như vậy cũng là điều khó tránh.
về phần HỔ Nhung, hắn lại bình tĩnh hơn họ một chút, nhưng cái bình tĩnh đó cũng dần dần bị thiêu rụi bởi uy lực của trận pháp ngoài kia.
Thế nhưng hắn lại không hề sốt ruột dù nãy giờ Thanh Linh Thụ vẫn chưa lộ diện.
Linh mộc cường đại như Thanh Linh Thụ kia, ắt hẳn không thể khoanh tay ngồi đợi mãi được, nó nhất định sẽ mò ra thôi.
Quả nhiên chẳng lâu sau, ngay giữa tâm trận pháp mọc lên một cây tham thiên đại thụ.
Cái cây này thường ngày lẫn trong rừng cây khó mà phát hiện, nhưng hôm nay mọi thứ đã khác.
Để có thể đứng giữa trận pháp mà vẫn tràn đầy tinh lực như vậy, duy chỉ có Thanh Linh Thụ!
Chỉ thấy vô số dây leo không ngừng mọc ra, liên tục tàn phá trận pháp.