Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắc hắc, cái tuổi này của ngươi lại có thể đột phá đến khí Hoàng Cực, sợ là… xuất môn giẫm phải phân chó hả?”

Tống Ngọc nói, cười ha ha.

Người khác nghe vậy, cũng là cười to theo.

Đối với Lưu Nhất, trong lòng bọn họ khinh thường.

Một là bởi vì hình tượng hắn dung tục, hai là bởi vì tuổi tác hắn đã cao.

Cái dạng tuổi này, cho dù có được khí Hoàng Cực, sợ rằng cũng rất khó đột phá đến được cường giả Thiên Tôn.

Bản thân Lưu Nhất cũng cười rộ lên, phụ họa nói: “Tống công tử sao lại biết vậy? Ha, ba nghìn năm trước, lão phu xuất môn thật đúng là giẫm phải một đống phân chó. Kết quả không lâu sau đó, ở ngay trong một bí cảnh lấy được ít cơ duyên, mới đột phá đến khí Hoàng Cực.”

Hắn vừa nói xong, mọi người cười càng vui vẻ,

Tống Ngọc cười đến há mồm, vui mừng nói: “Ha ha, ngươi đúng là tự biết mình. Sau khi đi vào đi theo ta, ta sẽ đảm bảo ngươi an toàn.”

Lưu Nhất cười ha ha nói: “Vậy thì đa tạ Tống công tử.”

Nói xong, Lưu Nhất ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía Diệp Viễn.

Vừa rồi khi tất cả mọi người đang cười nhạo hắn, duy chỉ có Diệp Viễn là không.

Bây giờ, đến lượt Diệp Viễn, nhưng mà Diệp Viễn không có ý mở miệng.

Tống Ngọc cười mà như không cười nhìn Diệp Viễn, nói: “y, tiểu tử kia, đến ngươi rồi.”

Từ khi đột phá đến Lục Chuyển Kim Thân hoàn mỹ, lập tức dung mạo Diệp Viễn trẻ trung hơn rất nhiều, phảng phất như trở lại thời thiếu niên.

Trong mắt người khác, hắn giống như một tiểu thí hài không thành thục vậy.

“Ha ha ha…”

Lại là một hồi cười vang.

Diệp Viễn nhìn Tống Ngọc, thản nhiên nói: “Ta tên là Diệp Viễn, đến từ hoàng thành Thiên Ưng.”

“Hoàng thành Thiên Ưng? Đó là chỗ nào, chưa từng nghe nói đến. Ha ha, một hoàng thành nho nhỏ lại có thể có khí Hoàng Cực? Vừa rồi Lưu Nhất nói hắn xuất môn giẫm phải phân chó, ngươi chắc không phải là ăn phân chó đó chứ?”

Lời Diệp Viễn còn chưa nói hết, Tống Ngọc đã trực tiếp cắt ngang mỉa mai.

Tống Ngọc đã sớm nhìn ra, người khác nghe xuất thân và khí vận của hắn đều ngẩng đầu ngưỡng mộ hắn, nhưng mà Diệp Viễn một bộ dáng vẻ thờ ơ, một chút mặt mũi cũng không cho.

Cho nên, hắn cũng không có ý định giữ mặt mũi của Diệp Viễn.

Huống chi, Diệp Viễn chỉ đến từ một hoàng thành nho nhỏ xa xôi.

Cái tên hoàng thành Thiên Ưng này, hắn đúng thật là chưa từng nghe nói đến.

“Ấy, tiểu tử, ăn phân chó, số mệnh nhất định là vô cùng thịnh vượng đúng không? Số mệnh của ngươi là cái gì, may mắn lớn như thế, sợ rằng tương lai có thể trở thành Đạo Tổ đi?” Tống Ngọc cười nghiêng ngả, vui vẻ.

“Ha ha ha…”

Diệp Viễn cười nhạt nói: “Số mệnh của ta, thật ra ta cũng không biết.”

Mọi người nghe vậy không khỏi sững sờ, có thể đi vào Hiền Phong Lâu, thấp nhất cũng là khí Hoàng Cực.

Bởi vì chỉ có khí Hoàng Cực, mới có thể đi vào chiến trường Cổ Thần.

Nhưng mà Diệp Viễn lại nói, bản thân hắn không biết?

Đây là tình huống gì?

“Không biết? Tiểu tử, ngươi đang đùa chúng ta hả? Có thể đi vào Hiền Phong Lâu, chí ít đều là khí Hoàng Cực được thông qua sự cho phép của trưởng lão Tinh Thần Điện. Ngươi ngay cả chính bản thân mình cũng không biết mà lại có thể đi vào? Hay là số mệnh ngươi quá thấp, thực lực cũng quá thấp, cho nên ngại nói?” Vẻ mặt Tống Ngọc khinh bỉ nói.

Không nói, đương nhiên là ngại nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK