“Ha ha ha, tiểu tử, không phải ngươi muốn phong ấn ta sao? Tới đây!”
Sau khi thôn phệ hơn mười tên võ giả, khí thế của Già Lam lập tức được khôi phục không ít.
Vẻ mặt Diệp Viễn hết sức ngưng trọng, hắn có cảm giác như tự lấy đá đập lên chân mình vậy.
Vốn hắn muốn nhiều người đến đây để có thêm nhiều trợ thủ hơn một chút, cuối cùng không ngờ lại trở thành huyết thực cho Già Lam, cũng cố thực lực cho đối thủ.
“Vệ Thành, ngươi thực sự là một con heo! Chúng ta đã dốc hết toàn lực, vất vả lắm mới đánh trọng thương Ma Thần, đám ngu xuẩn các ngươi chỉ một khắc đã giúp hắn khôi phục nhiều như vậy!” Thịnh Tuấn thực sự nhịn không được cơn giận mở miệng mắng to.
Lúc này Vệ Thành đang bị phong bế đan điền, tay chân cũng bị chế trụ không cách nào nhúc nhích được.
Cho dù Thịnh Tuấn lớn tiếng mắng, hắn cũng nghe không lọt tai. Hiện tại cả người hắn đều run rẩy, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Một màn thôn phệ người của Già Lam đã khiến cho hắn bị chấn động quá mức.
Vừa nghĩ tới chính mình cũng sắp trở thành bữa ăn trong bụng Ma Thần thì trong lòng Vệ Thành lại thêm một trận tan vỡ.
“Ma… Ma Thần đại nhân, ta… ta bằng lòng trở thành con chó của ngài, cầu cầu ngài… cầu xin ngài đừng có giết ta!” Vệ Thành dùng dằng, quỳ xuống nói với Già Lam.
Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Tuấn hoàn toàn hết nói nổi. Hắn biết vừa rồi lớn tiếng mắng cũng chỉ giống như là đàn gảy tai trâu.
Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao cái loại ngu xuẩn không có cốt khí như thế này lại được chọn làm thiếu chủ của thánh địa Vân Khuyết.
“Ồ? Ngươi muốn phụng ta làm chủ?”
Già Lam chậm rãi đi tới trước mặt Vệ Thành, toàn thân Vệ Thành toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, Ma Thần đại nhân, ta bằng lòng phụng ngài làm chủ! Chỉ cần ngài không giết ta thì muốn ta làm cái gì cũng được!”
“Vệ Thành, ngươi chính là người mà thánh chủ tự mình đứng ra tuyển làm thiếu chủ đấy! Vì để bồi dưỡng ngươi mà thánh địa Vân Khuyết đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ! Bây giờ ngươi lại dám phản bội thánh địa Vân Khuyết!” Một tên trưởng lão của thánh địa Vân Khuyết không kiềm được cơn giận mà trách cứ.
Vệ Thành cũng không hề có liêm sỉ mà nói: “Chim khôn lựa cành mà đậu! Ma Thần đại nhân cũng là một nhân vật muốn thống nhất Thần Vực, ta theo Ma Thần đại nhân, cùng với ở lại thánh địa Vân Khuyết thì có gì khác nhau chứ?”
“Ngươi!” Trưởng lão kia nghe thấy Vệ Thành ăn nói vô sỉ như vậy thì giận đến run người.
Nhưng nguyên lực của hắn đã bị phong bế, không có cách nào làm gì được Vệ Thành.
“Ha ha ha, tốt! Khó mà tìm được người có lòng như vậy, ta cho ngươi một cơ hội! Bắt tên tiểu tử này lại cho ta, ta sẽ thu ngươi làm ma bộc của ta!” Già Lam cười to nói.
Vệ Thành vô cùng vui mừng, dập đầu nói với Già Lam: “Đa tạ Ma Thần đại nhân! Đa tạ Ma Thần đại nhân!”
“Tháo bỏ phong ấn trên người hắn ra!” Già Lam nói với hai gã thánh đồ.
Hai gã thánh đồ gật đầu nhận lệnh, thi pháp tháo bỏ phong ấn trên người Vệ Thành.
Được khôi phục tự do, sắc mặt của Vệ Thành càng khiến cho người ta căm hận. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Viễn, vẻ mặt đắc ý nói: “Diệp Viễn, không ngờ được nha, rốt cuộc ngươi vẫn phải rơi vào tay ta! Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi chết rất khó nhìn! Không có con hắc giao kia hỗ trợ, ta xem ngươi còn diễu võ dương oai như thế nào!”
Hắc Phong bị Già Lam đánh một kích lúc trước cũng đã bị tổn thương không hề nhẹ.
Lúc này lại có thêm hai gã thánh đồ ở một bên nhìn chằm chằm, căn bản sẽ không cho hắn cơ hội để ra tay.
Cho nên, Diệp Viễn nhất định phải tự mình đối mặt với Vệ Thành ở cảnh giới Thiên Khải Cảnh tầng chín.
“Chủ nhân!”
Tất nhiên Hắc Phong làm người hầu thì không thể trơ mắt nhìn thấy Diệp Viễn bị bắt.
“Không cần qua đây! Đối phó với loại không biết xấu hổ như hắn thì một mình ta là đủ rồi!” Diệp Viễn vô cùng khinh thường nói.
“Ha ha ha, thật đúng là nói khoác không biết ngượng! Ngược lại ta thật sự muốn xem một chút ngươi sẽ làm gì để đối phó ta!” Vệ Thành càn rỡ cười như điên nói.
“Hừ! Tự ngươi đến thử một chút chẳng phải sẽ biết được ngay hay sao!” Diệp Viễn khinh thường nói.
"Đồ không biết sống chết! Chịu chết đi!”
Vệ Thành bị thần sắc hung hăng của Diệp Viễn kích thích đến tột đỉnh, tên thiên tài Diệp Viễn này khiến cho hắn ghen tỵ muốn phát điên.
Uy áp cường đại Thiên Khải Cảnh của Vệ Thành tấn công về phía Diệp Viễn.
Thực lực của Vệ Thành không thể nói là không mạnh, lúc này toàn lực đánh ra thật khiến cho người khác có cảm giác không thể địch nổi.
“Tiểu Hỏa!”
“Oanh!”
Điều khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt chính là một kích cường đại này của Vệ Thành còn chưa kịp đụng tới Diệp Viễn thì hắn đã trực tiếp bay ra ngoài.
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên trước mặt Vệ Thành, trực tiếp làm cho hắn bị nổ bay.
Đợi mọi người phục hồi lại tinh thần thì bên cạnh Diệp Viễn đã có thêm một thiếu niên, không phải là Tiểu Hỏa thì còn ai vào đây?
Cho tới nay, Tiểu Hỏa luôn là một trong những đòn sát thủ của Diệp Viễn. Không phải chuyện bất đắc dĩ thì Diệp Viễn sẽ không triển lộ Tiểu Hỏa trước mặt người khác.
Nhưng cục diện hôm nay quá vướng tay vướng chân, Diệp Viễn không thể không phóng xuất bản thể của Tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa một mực tu luyện trong Hạo Thiên Tháp, đã sớm đột phá cấp bảy, lúc này đã là Nguyên Hoả cấp bảy trung kỳ.
Cộng thêm việc được Diệp Viễn truyền thụ cho pháp môn khống hoả nên sức chiến đấu của Tiểu Hoả đã vượt đến cấp bảy hậu kỳ.
Vừa rồi Tiểu Hỏa đột nhiên xuất thủ đánh lén Vệ Thành, vì quá bất ngờ không kịp chuẩn bị nên Vệ Thành trực tiếp bị tạc bay ra ngoài.
Vệ Thành càu nhàu một tiếng đang muốn đứng dậy chửi ầm lên thì một thân ảnh đã nhào đến trước người hắn, chính là Diệp Viễn!
Điều Diệp Viễn muốn chính là cái hiệu quả này, làm sao cho hắn có cơ hội được thở dốc?
Cảnh giới của hắn cùng với cảnh giới của Tiểu Hỏa đều không thể so sánh với Vệ Thành, chỉ có chiếm được tiên cơ mới có cơ hội thắng.
Tuy là cảnh giới của Vệ Thành cao nhưng thân thể lại kém hơn Diệp Viễn không chỉ một cấp bậc mà thôi!
“Ầm!”
Một quyền cường hãn nện thẳng lên người Vệ Thành. Nếu như không phải nguyên lực hộ thể của Vệ Thành quá mạnh thì với một quyền này tuyệt đối có thể đánh nát thân thể của hắn!
Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn bị Diệp Viễn đánh bay ra ngoài.
“Phát nổ!”
Tiểu Hỏa đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu từ sớm, khống chế Tịnh Đàn Thánh Hỏa đánh ra một chiêu nổ mạnh kịch liệt vào lưng của Vệ Thành!
Thân thể của Vệ Thành chưa kịp lui lại mấy bước thì đã bị tạc trở ngược lại về phía Diệp Viễn bên này.
“Tiểu Hỏa, tiếp lấy!”
Lại là một quyền trực tiếp đánh Vệ Thành bay về phía Tiểu Hỏa.
Thân hình quỷ dị của Tiểu Hoả lại xuất hiện sau lưng Vệ Thành, lòng bàn tay vừa đẩy ra lại là một chiêu nổ mạnh kịch liệt.
Cứ như vậy, Vệ Thành trở thành bao cát thịt của Diệp Viễn, cứ đánh qua đánh lại liên tục một hồi khiến hắn chật vật không thôi.
Nhìn thấy một màn quỷ dị này khiến cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Diệp Viễn thực sự là võ giả Vô Lượng Cảnh sao? Thực lực bậc này quả thực quá mức nghịch thiên!
“Thiếu niên… thiếu niên kia… chính là Nguyên Linh! Trời ơi, Diệp huynh lại có một Nguyên Hoả cấp bảy sinh ra Nguyên Linh! Cơ duyên như vậy cũng chính là nghịch thiên quá đi!” Thịnh Tuấn đã sớm nhìn đến ngây người.
“Thiếu chủ tuyệt đối là ngươi có vận may cực lớn, thật sự không ngờ hắn vẫn còn lá bài tẩy như vậy!” Ngũ Tư Viễn cũng lẩm bẩm nói.
“Đến cùng tên tiểu tử này có địa vị gì? Cứ hết lá bài tẩy này đến lá bài tẩy khác, rốt cuộc vẫn còn hay đã hết đây! Không chỉ có Nguyên Linh cấp bảy, huyết mạch Chân Long, chân ý vô thượng tầng năm, nhưng mà xem ra lại thích hợp nhất để trở thành thân xác mới của ta! Ha ha.”
Khoé miệng Già Lam cười quỷ dị, “Sưu” một tiếng đã biến mất không thấy đâu nữa!
Diệp Viễn đang chiến đấu say sưa với Vệ Thành bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, một tia hắc khí trực tiếp xông thẳng vào người của hắn.
Thân thể của Diệp Viễn đột nhiên cứng đờ, còn thân thể của Vệ Thành lại là bay thẳng ra ngoài.