Cửa lớn của Diệu Thủ Trai trực tiếp bị đánh tan tành.
Trong hành lang vô cùng lộn xộn, các loại linh dược rơi vãi khắp nơi.
Chưởng quầy trốn ở một bên, không có chút dũng khí để đứng ra.
Uy áp trên người Đường Nhuệ phát ra khiến cho hắn lạnh run.
“Gọi Diệp Viễn ra đây, hôm nay cái Diệu Thủ Trai này phải biến mất khỏi Nam Thành!” Đường Nhuệ thản nhiên nói.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đám người hùng hổ tiến vào, người đi đầu chính là Đại đương gia Hình Quan của Kinh Lôi Bang.
Hình Quan nhìn thấy Đường Nhuệ, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nhưng hắn vẫn cưỡng ép trấn định lại, chắp tay nói: “Vị đại nhân này, không biết Diệu Thủ Trai của ta đã phạm phải chuyện gì mà lại kinh động đến Võ Tháp đại nhân!”
Đường Nhuệ liếc hắn một cái, khinh thường nói: "Chỉ là một con sâu cái kiến, ngươi có tư cách gì để chất vấn bản Thần Quân? Cút!”
Một chữ "Cút” mang theo một cỗ lực lượng Thế Giới bay thẳng đến.
Mấy huynh đệ Kinh Lôi Bang muốn ngăn cản cũng không làm được, trực tiếp bị đánh bay, máu tươi tuôn ra như suối.
Hình Quan đã đặt chân vào nửa bước Thần Quân, nhưng mà ở trước mặt Đường Nhuệ vẫn không chịu nổi một kích.
Đường Nhuệ cũng không phải cấp bậc tân thủ như Tiêu Nhật Nguyệt, hắn chính là cường giả Thần Quân trung kỳ, phất tay một cái cũng có thể giết chết bọn người Hình Quan.
Nếu như không phải có quy củ giao ước của Võ Tháp thì hiện tại bọn người Hình Quan đều đã là một cỗ tử thi rồi.
Hình Quan đứng lên, cắn răng cả giận nói: “Đại nhân, Võ Tháp cũng có quy củ của Võ Tháp, ngươi không phân biệt tốt xấu mà đã muốn diệt sản nghiệp của Diệu Thủ Trai ta là đạo lý gì?”
Lúc này, Ngộ Phong cười lạnh nói: “Ngươi muốn có lý do sao? Diệp Viễn thông đồng với cường giả Thần Quân, nhiễu loạn trật tự của Nam Thành! Cái tội danh này không biết đã đủ hay chưa?”
Hình Quan biến sắc, nổi giận nói: “Ngộ Phong, ngươi đây chính là muốn gán tội cho người khác thì sợ gì thiếu lý do! Cường giả Thần Quân Cảnh đến Diệu Thủ Trai cũng chỉ là cùng Diệp Viễn đại sư trao đổi Đan đạo, từ lúc nào đã trở thành nhiễu loạn trật tự của Nam Thành?”
Hai mắt Đường Nhuệ nhíu lại, hừ lạnh nói: “Bản Thần Quân làm việc còn cần đến phiên ngươi khoa tay múa chân sao? Còn tiếp tục dông dài thì đừng trách bản Thần Quân không khách khí!”
Dưới sự áp bách cường đại, cơ bắp toàn thân Hình Quan đều đang run rẩy.
Thế nhưng, hắn vẫn quật cường không lui ra phía sau.
Hình Quan một thân khí phách, vô cùng có nghĩa khí.
Diệp Viễn chữa khỏi cho lão Nhị, hắn vô cùng mang ơn Diệp Viễn.
Hơn nữa, trước đó Tiêu Nhật Nguyệt đột phá, nếu như không phải có Diệp Viễn thì Kinh Lôi Bang đã sớm bị hủy diệt rồi.
Cho nên khi biết được Ngộ Phong dẫn người tới, hắn lập tức mang theo chúng huynh đệ chạy tới đây.
Chỉ là không nghĩ tới, Ngộ Phong còn mời cả cường giả của Võ Tháp đến.
“Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi!”
Đường Nhuệ hừ lạnh một tiếng, điểm một chỉ về phía Hình Quan.
Khí tức tử vong đập vào mặt, dưới một chỉ này, Hình Quan căn bản không có bất luận sức phản kháng nào, chỉ có thể nhắm mắt đợi chết.
“Oanh!”
Đúng vào lúc này, một cỗ khí tức không kém gì Đường Nhuệ ngang nhiên chặn giữa hai người.
Đường Nhuệ lập tức lùi lại mấy bước, khí tức cuồn cuộn một trận.
Vừa rồi hắn cũng không xuất ra toàn lực, thoáng một cái đã bị ăn thiệt thòi.
Đang muốn nổi giận, đột nhiên chứng kiến người thanh niên áo trắng chắn trước người Hình Quan thì không khỏi biến sắc.
“Lục Dật! Ngươi... tại sao ngươi lại ở chỗ này!” Đường Nhuệ kinh ngạc nói.
Lục Dật chính là nhân tài mới xuất hiện ở Đan Tháp, tương lai rất có khả năng kế thừa y bát của Hiên Vũ đại sư.
So sánh ra thì địa vị của Đường Nhuệ tại Võ Tháp còn thua kém hơn rất nhiều, chỉ có thể bị phái tới làm tùy tùng cho Lộc Minh đại sư.
“Đường Nhuệ, uy phong của ngươi thật lớn a, chạy đến Nam Thành diễu võ dương oai luôn rồi! Có bản lĩnh thì ngươi đùa giỡn uy phong tại Võ Tháp a!” Lục Dật nói với giọng mỉa mai.
Đường Nhuệ không nghĩ tới Lục Dật lại không nể tình như vậy, vừa bước ra là đã châm biếm mình, hắn cũng lập tức hừ lạnh nói: “Ta là phụng mệnh Lộc Minh đại sư tới đây bắt thế cục của võ giả Thần Quân Cảnh làm loạn tại Nam Thành! Lục Dật, chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch với ta?”
Qua mấy vòng đấu, Lục Dật cùng mấy sư huynh đệ khác đều đã bội phục Diệp Viễn đến mức đầu rạp xuống đất rồi.
Hôm nay bọn hắn thật sự đã đạt được lợi ích không hề nhỏ, ở bên trong nội đường đang trò chuyện tận hứng, vậy mà lại bị Đường Nhuệ đến phá tan hết thảy, làm sao có thể không khiến hắn nổi giận?
Thấy Đường Nhuệ lấy Lộc Minh ra để dọa mình, hắn cười lạnh nói: “Lộc Minh? Lộc Minh thì tính là cái thá gì chứ! Một tên cậy già lên mặt mà thôi! Diệp Viễn đại sư mà ngươi nói chính là hảo hữu chí giao của ta, đang cùng ta luận đạo. Ngươi muốn bắt hắn, có phải ngay cả ta ngươi cũng muốn mang đi?”
Trên mặt Đường Nhuệ lộ ra vẻ nhịn không được nữa, tức giận nói: “Ngươi... ngươi đây là đang phá hư quy củ của Hoàng thành, sau khi ta trở về nhất định sẽ báo cáo với Võ Tháp cùng Đan Tháp!”
Lục Dật khinh thường nói: “Ngươi cứ tự nhiên! Nhưng mà, ngươi phải chuẩn bị tốt tinh thần để tiếp nhận lửa giận của ta!”
Đường Nhuệ biến sắc, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan rồi.
Thực lực của bên phía Hiên Vũ tại Đan Tháp quá mức hùng hậu.
Bản thân Hiên Vũ chẳng những có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối mà đệ tử hắn bồi dưỡng ra, nguyên một đám cũng đều là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Đan Tháp.
Cũng chỉ có bên nhánh của Đại trưởng lão mới có địa vị ngang hàng với nhánh của Hiên Vũ.
Tuy rằng Lộc Minh là phe phái của Đại trưởng lão, nhưng ở trước mặt Hiên Vũ căn bản cũng không đủ xem.
Về phần Đường Nhuệ hắn thì càng không cần nói gì thêm.
Ở nội thành, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật.
Đại lão khéo chọn, nói không chừng hắn chính là vật hi sinh.
Ngộ Phong ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Loại trao đổi như thế này đã không phải thứ hắn có thể xen vào được rồi.
Trong lòng hắn tràn đầy tin tưởng, cho rằng có sư tôn ra mặt thì hôm nay nhất định có thể tiêu diệt dược Diệu Thủ Trai.
Ai biết được, ở đây lại lòi ra một tôn đại thần, địa vị thân phận còn không giống bình thường, ngay cả Đường Nhuệ cũng không dám làm càn quá mức.
Giờ phút này, nội tâm Ngộ Phong sụp đổ.
Tên tiểu tử Diệp Viễn này, đến cùng có cái ma lực gì, vì sao lại không ngừng có đại thần qua lại?
Nhưng mà trong lúc hắn đang tuyệt vọng thì có một lão giả hơi mập chậm rãi tiến vào Diệu Thủ Trai.
Ánh mắt của Ngộ Phong sáng rực, kích động không thôi.
“Lục Dật, lá gan của ngươi thật không nhỏ a, rõ ràng dám ở sau lưng lão phu mắng chửi như vậy?”
Lão giả đột nhiên xuất hiện này không phải ai khác mà chính là Lộc Minh!
Đường Nhuệ vừa rời đi, Lộc Minh lập tức nhận được tin tức bốn sư huynh đệ Lục Dật cũng đều ra khỏi nội thành.
Mà đích đến chính là Diệu Thủ Trai!
Tin tức này khiến cho Lộc Minh không khỏi trịnh trọng hẳn lên.
Có mấy người bọn hắn ở đó thì nhất định Đường Nhuệ sẽ không chiếm được thế thượng phong, vì vậy hắn quyết định tự mình đến đây.
Về phần Hiên Vũ, hành tung của hắn tất nhiên không phải người như Lộc Minh có thể nắm bắt được.
Hắn không biết rằng, thật ra Hiên Vũ đã sớm đi trước mấy người Lục Dật một bước để tiến vào cái Diệu Thủ Trai nho nhỏ này.
Lục Dật nhìn thấy Lộc Minh cũng hơi sững sờ, nhưng mà rất nhanh đã hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai nói ta ở sau lưng ngươi mắng? Ở ngay trước mặt ngươi ta cũng sẽ mắng ngươi như vậy! Thứ cậy già lên mặt!”
Bản thân Hiên Vũ rất thờ ơ đối với quyền lực, nhưng mà tiếc là thực lực đan đạo của hắn ngay cả Đại trưởng lão cũng hết sức kiêng kỵ.
Cho nên ở bên trong Đan Tháp, Đại trưởng lão luôn chèn ép xa lánh bên nhánh của Hiên Vũ.
Mà Lộc Minh thì cũng là một kẻ đùa bỡn quyền mưu lão luyện, Lục Dật hiển nhiên sẽ không ưa gì hắn.
Lục Dật với tư cách là đại đệ tử của Hiên Vũ cho nên căn bản cũng sẽ không có hảo cảm đối với Lộc Minh.
Tuy rằng Lộc Minh là chấp sự cao cấp, nhưng thân phận của Lục Dật tại Đan Tháp cũng không hề thua kém so với Lộc Minh quá nhiều.
Lộc Minh không nghĩ tới Lục Dật lại không nể tình đến như vậy, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, hừ lạnh một tiếng nói: "Bên nhánh các ngươi quả nhiên đều là một đám bê con không được dạy dỗ! Nói không chừng, hôm nay lão phu phải thay mặt Nhị trưởng lão để dạy dỗ các ngươi thật tốt, để các ngươi biết như thế nào là tôn kính tiền bối!”