Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn rầu rĩ tự hỏi bản thân, tại sao điểm yếu của mình lại bị tên Diệp Viễn kia nắm rõ tới vậy.

Vừa vểnh mông lên, Diệp Viễn đã biết được hắn định làm gì tiếp theo.

Cộng thêm việc mất đi tiên cơ, lúc này Long chủ chẳng còn biết gì ngoài bị động chịu đòn.

Chẳng ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu, và rồi đòn đánh của Diệp Viễn đột ngột dừng lại. Đám người của Hổ tộc bây giờ mới định thần lại, nhìn Diệp Viễn với ánh mắt đầy kinh sợ.

Lại ngoảnh nhìn Long chủ… người nãy giờ bị đánh te tua, mặt mày sưng húp, trông hệt như cái đầu heo!

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì kinh sợ, hồi lâu không nói nên lời.

Mỗi một vị Long chủ đều là một truyền thuyết, đây là một câu nói ở Thần Cấm Yêu vực.

Vậy mà bây giờ ở đây… rốt cuộc là đã xảy ra cuyện gì vậy?

Quá đảo điên rồi!

Nếu như nói Diệp Viễn và Long chủ muốn đánh nhau thì khó lòng mà giải quyết, bọn họ có thể chấp nhận; hoặc là nói Long chủ và Diệp Viễn đại chiến mấy trăm hiệp và đều bại, bọn họ còn có thể chấp nhận.

Nhưng mà, ở chỗ này làm gì có dấu vết của một trận đại chiến, đây căn bản chính là bản thân Diệp Viễn đang đàn áp người khác mà!

Từ khi nào mà Long chủ trở nên yếu như vậy chứ.

“Lực lượng của huyết mạch không so được với tiểu gia ta, cho dù huyết mạch Long tộc chảy trong người ta là do trộm mà có được. Có bản lĩnh, đến lúc đó người lấy trộm một ít cho ta xem xem!” Diệp Viễn nhìn Long chủ như nhìn một tên đầu heo, cười lạnh nói.

Đúng vậy, nếu như muốn lấy trộm một ít long huyết tạp nham thì cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng mà long huyết trên người của Diệp Viễn thật sự quá thuần khiết rồi, so với Long chủ còn thuần khiết hơn!

Long huyết như vậy cho dù có đặt ở đâu thì cũng là bảo vật, nếu như muốn lấy trộm nó thật sự là không có khả năng.

Vu khống như vậy thật là quá vô căn cứ rồi.

“Long thúc, đây… thực lực của Diệp Viễn có phải là quá mạnh rồi phải không? Long chủ ở trước mặt hắn ta, căn bản là không có khả năng đánh trả mà!” Giọng nói của Hổ Khiếu cũng không khỏi có chút run lên, rõ ràng là bị thực lực của Diệp Viễn làm cho kinh sợ

‘ạ •

rồi.

Thực lực của HỔ Khiếu so với Long chủ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, Diệp Viễn có thể dễ dàng đánh bại Long chủ như vậy thì đương nhiên là thực lực mạnh hơn hắn ta.

Lúc trước hắn ta còn hoài nghi rằng Diệp Viễn có đủ thực lực để đánh bại Bằng Vân hay không, bây giờ Diệp Viễn đã dùng thực lực chứng minh tất cả. Hắn có thể!

HỔ Nhung cũng là một mặt đầy ngạc nhiên, nhưng lắc đầu nói: “Cách đánh này của Diệp Viễn, dường như đối với Long chủ có rất nhiều khắc chế. Thêm vào đó bản thân hắn ta có thực lực rất mạnh, vì vậy Long chủ mới không có cách nào để đánh trả lại. Nếu như dùng thực lực của hai bên đế mà đánh giá thì Long chủ cũng chưa chắc thua hắn ta bao nhiêu. Chỉ là… ta thấy hình như Diệp Viễn cố tình làm nhục Long chủ, đây cũng không phải là hiện tượng tốt lành gì! Tên gia hỏa này, chắc không phải là cố tình đến để kích động mối quan hệ giữa hai tộc Ám Ma Hổ và Long tộc chúng ta đấy chứ?”

Khuôn mặt của Hổ Khiếu biến sắc nói: “Hôm qua hắn ta đến mới có Hồn Hải Cảnh tầng bốn, thế mà trong một đêm lại có thể đột phá hai tầng tiểu cảnh giới, cũng quá quái lạ rồi! Tên gia hỏa này lai lịch bất minh, thực lực lại rất mạnh, không thể không phòng!”

HỔ Nhung chau mày nói: “Lẽ nào… Hùng tộc đã thật sự phản bội chúng ra?”

“Long thúc, trái tim nằm dưới bụng mà! Lúc trước hắn không phản bội, không có nghĩa là bây giờ vẫn sẽ không phản bội! Thời điểm cái tên tiểu tử gọi là Diệp Viễn này xuất hiện cũng quá là trùng hợp rồi! Theo ta thấy, chắc chắn là hắn ta nhằm vào Thanh Linh Thụ mà đến! HỔ tộc chúng ta vì để giành được Thanh Linh Thụ này mà hơn mười năm nay vẫn luôn bày bố. Cuối cùng trước mắt cũng đã đến lúc thu lưới, quyết không để có nửa điếm sai sót xảy ra!”

Hổ Nhung gật đầu nói: “Khiếu Nhi, ngươi nói không sai! Tên tiểu tử này lai lịch bất minh, cho dù không giết thì cũng phải bắt lấy hắn ta trước đã! Đợi chúng ta bắt được Thanh Linh Thụ cứu sống đại ca rồi thả hắn đi cũng không muộn!”

Nói xong, Hổ Nhung lắc người một cái, mặt trầm như nước nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, ngươi dám đem khách quý của Hổ tộc chúng ta đánh thành như thế này, là có rắp tâm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK