Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ầm ầm..."

Đột nhiên, toàn bộ đại địa đều bị chấn động.

Mặt Diệp Viễn biến sắc, chấn động này cho thấy rõ phương hướng truyền đến là từ Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận.

"Đã bắt đầu rồi sao? Xem ra cũng đã đến lúc ta phải rời đi rồi! Tiểu bối, chuyện từ nay về sau đành phải nhờ ngươi rồi! Ta nhìn thấy được bóng dáng của chủ nhân Hạo Thiên Thạch Bi trên người ngươi, hãy cẩn thận một chút." Khô Lâu nói xong một câu này liền trực tiếp quay người rời đi.

Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống sau đó xoay người trở về.

Nhìn thấy Diệp Viễn an toàn đi ra, mọi người đều thở phào một hơi.

"Diệp huynh, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt rồi! Dưới lòng đất không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho cả đại địa đều rung động lắc lư. Hơn nữa những cương thi này lại mãnh liệt lao về hướng lòng đất giống như thủy triều." Thịnh Tuấn có chút lo lắng nói.

Sắc mặt Diệp Viễn ngưng trọng nói: "Dưới lòng đất này đang trấn áp một tên Ma Thần, thực lực thông thiên! Chỉ sợ những cương thi này là do có người cố ý chế tạo ra để phá vỡ đại trận. Hôm nay đại trận này đã nhận lấy một trùng kích cực lớn, Ma Thần sẽ rất nhanh có thể thoát khốn mà ra rồi."

"Ma Thần! Trên đời này, chẳng lẽ thực sự có Ma tộc tồn tại?"

"Không, chắc không phải đâu? Được xưng Ma Thần, đây chẳng phải là… tồn tại của Thần Cảnh hay sao?"

"Nói đùa gì vậy! Loại tồn tại như vậy một khi thoát khốn thì cái Thần Vực này có ai có thể là địch thủ chứ? Ta... Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn!"

Lời của Diệp Viễn đưa đến cho võ giả của bảy đại thánh địa một trận khủng hoảng cực lớn.

Rất nhiều võ giả đã không được kiềm nén được, muốn thoát khỏi Mai Cốt Chi Địa này ngay.

Thần Cảnh, đây là một cái cảnh giới mà tất cả võ giả đều muốn hướng tới, cũng là một cái cảnh giới khiến tất cả võ giả đều sợ hãi.

Không phải ai cũng có dũng khí để đối mặt với cường giả Thần Cảnh.

Thời đại mạt pháp đối với võ giả mà nói thì Thần Cảnh chính là vô địch.

"Chư vị, tên Ma Thần kia đã bị đại trận phong ấn mấy mươi vạn năm rồi, thực lực bị tiêu hao cũng lớn, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta chém giết hắn! Một khi Ma Thần thoát khốn, chờ hắn khôi phục lại thực lực thì Thần Vực sẽ sinh linh đồ thán. Kính xin mọi người trợ giúp Diệp mỗ một chút lực, tiêu diệt tên khốn này!" Diệp Viễn ôm quyền nói với mọi người.

Hai chân Vệ Thành lạnh run, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Diệp Viễn, ngươi sớm đã biết rõ cái dưới lòng đất này có Ma Thần tồn tại, một khi thoát khốn thì thánh địa Xích Hà các ngươi sẽ đứng mũi chịu sào, cho nên muốn đem sáu nhà chúng ta đều kéo xuống nước phải không! Ha ha ha, ngươi còn giả trang làm cái bộ dạng vĩ đại, nói là cân nhắc vì bảy đại thánh địa! Cái tên nhà người chính là một thứ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!"

Nghe nói Ma Thần sắp thoát khốn mà ra, trong nội tâm Vệ Thành cực kỳ sợ hãi.

Dưới loại tình huống này, hắn lại theo thói quen đổ tất cả tội lỗi lên người Diệp Viễn.

Chỉ là những lời hắn nói hoàn toàn chính xác với khủng hoảng trong lòng của mọi người khiến nó càng thêm chân thực, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Viễn đều có chút bất thiện.

Lo ngại vì có Hắc Phong ở đây nên bọn hắn mới giữ vững khắc chế cuối cùng.

Loại tuyệt cảnh này có thể phản ánh ra nội tâm của con người chính xác nhất.

Diệp Viễn cười lạnh nói: "Dựa vào kết cục của ngươi thì cũng có thể chứng kiến được một cái Bạch Vũ Vực thu nhỏ rồi. Một khi Ma Thần thoát khốn thì cả cái Thần Vực này còn ai có thể ngăn được cước bộ của hắn?"

Mọi người biến sắc, tất cả đều cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách đập vào mặt.

Ma Thần xuất thế, Thần Vực tất nhiên rung chuyển, mà đứng mũi chịu sào là Bạch Vũ Vực.

"Mọi người đừng nghe hắn nói xạo! Bây giờ đừng nói là ngươi vì đại nghĩa nhân tộc nên mới đến cái lòng đất này nha? Ta mặc kệ, dù sao thì ta cũng phải đi! Đây chính là Ma Thần, các ngươi ai muốn chịu chết thì cứ tự mình đi là được rồi!"

Nói xong, hắn trực tiếp mang theo những võ giả còn lại của thánh địa Vân Khuyết đi ra.

Vẻ mặt Hoa Thư Kiệt giãy dụa, cũng đi đến trước mặt Diệp Viễn nói: "Diệp huynh, Ma Thần không thể địch được! Chắc hẳn cái dạng tồn tại kia cũng chướng mắt một thánh địa cửu phẩm nho nhỏ, cáo từ!"

Nói xong, hắn quay người nói với võ giả của thánh địa Hỏa Vũ nói: "Chúng ta đi!"

Diệp Viễn cũng không có ngăn Hoa Thư Kiệt rời đi mà xoay qua nói với Thịnh Tuấn: "Thịnh huynh, ngươi thì sao?"

Vẻ mặt Thịnh Tuấn cũng xoắn xuýt, hỏi ngược lại: "Diệp huynh, dù là thực lực của Ma Thần bị đại trận tiêu hao hầu như không còn, nhưng cũng sợ là năng lực của chúng ta khó có thể địch được, không biết Diệp huynh có bao nhiêu phần nắm chắc?"

Diệp Viễn lắc đầu cười khổ nói: "Cũng không nắm chắc bao nhiêu!"

Thịnh Tuấn sững sờ, hắn cứ tưởng rằng Diệp Viễn quyết liệt như vậy thì sẽ có một chút phần trăm nắm chắc. Nhưng bây giờ xem ra, Diệp Viễn chính là đang làm bậy!

"Diệp huynh, như vậy chẳng phải là đi chịu chết sao? Có đáng không?" Thịnh Tuấn hỏi.

Diệp Viễn cười nói: "Không có đáng giá hay không đáng giá, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý. Diệp Viễn ta đã muốn làm vậy thì chỉ đơn giản là làm như vậy."

Thịnh tuấn lại sững sờ, nếu như Diệp Viễn nói với hắn những thứ đạo lý gì to lớn thì khẳng định hắn sẽ quay đầu đi ngay.

Nhưng lời này của Diệp Viễn lại làm cho tâm hắn chấn động.

Đại trượng phu làm việc, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, quản hắn có danh tiếng trước sau như thế nào!

"Được! Diệp huynh, Thịnh Tuấn ta hôm nay sẽ đi theo ngươi điên một trận!"

Thịnh Tuấn lại quay người nói với võ giả của thánh địa Phi Hồng: "Tuy ta là thiếu chủ của thánh địa Phi Hồng, nhưng sự việc ngày hôm nay ta không ép các ngươi! Ai nguyện ý lưu lại, Thịnh Tuấn ta vô cùng hoan nghênh, ai muốn đi ta cũng tuyệt không ngăn cản!"

Thật ra Diệp Viễn cũng không ôm hy vọng gì với những người này, nhưng không ngờ rằng Thịnh Tuấn lại lựa chọn ở lại.

Diệp Viễn cũng có thái độ như vậy với thánh địa Xích Hà, kết quả là toàn bộ võ giả của thánh địa Xích Hà đều lựa chọn ở lại.

Ba thánh địa khác thì chỉ có rải rác vài người ở lại.

Cuối cùng nhân số ở lại, cũng không quá hai mươi người, trong đó có hơn phân nửa là võ giả của thánh địa Xích Hà.

Nhưng mà số lượng như vậy đã vượt xa dự đoán của Diệp Viễn.

Có Thịnh Tuấn dẫn đầu, thánh địa Phi Hồng vẫn còn lưu lại một tên trưởng lão Vô Tướng Cảnh.

"Thải Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng không rời đi sao? Tỷ thật sự rất vất vả mới có thể chữa hết được Thiên m Tuyệt Mạch Thể, nếu ở tại đây gặp phải chuyện gì bất trắc, chẳng phải là lỗi của Diệp Viễn hay sao?"

Từ đầu đến cuối, Thải Nguyệt luôn đứng sau lưng Diệp Viễn, một câu cũng không nói, cũng không hề động đậy.

Nghe Diệp Viễn hỏi, Thải Nguyệt mới cười nói: "Ta đã từng nói qua rồi, cái mạng này về sau sẽ là của ngươi. Hơn nữa nói lời thật lòng thì hiện tại thiếu chủ Diệp thật sự đã làm ta chết mê chết mệt rồi!"

Trong đôi mắt của Thải Nguyệt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn giống như đang nhìn tình lang của mình.

Diệp Viễn ngượng ngùng cười nói: "Mạng của tỷ là của chính tỷ, không liên quan gì đến ta. Lần này thật sự rất nguy hiểm, một điểm nắm chắc ta đều không có, tỷ tỷ vẫn là nên rời đi đi."

Thải Nguyệt chỉ cười cười, nhưng lại không có ý cử động.

Diệp Viễn bất đắc dĩ, đành không khuyên thêm nữa.

"Ầm ầm..."

Lòng đất lại chấn động càng thêm kịch liệt, bên trong hành lang dưới lòng đất đã bắt đầu tràn ngập từng tia khí hắc ám!

Mặt Diệp Viễn biến sắc, nói: "Ma khí thật mạnh! Không hổ danh là Ma Thần, bị Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận phong ấn nhiều năm như vậy mà vẫn còn có thể bộc phát ra ma khí cường đại như vậy. Xem ra, Ma Thần sẽ rất nhanh thoát khốn mà ra rồi, chúng ta mau đi thôi!"

Ma Thần vẫn chưa thoát khốn mà đã tỏa ra ma khí cường đại như thế, điều này làm cho nội tâm trong lòng bọn họ càng thêm lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK