Triệu Thiên Dận đương nhiên biết Diệp Viên sẽ không đồng ý với điêu kiện này, hắn chỉ thử một phen thôi, kết quả, Diệp Viễn vẫn tỉnh táo đến đáng sợ như trước.
“Được rồi, ngươi đã không chịu phế tu vi… vậy thì tự đánh chính mình trọng thương đi… Điều kiện này không khó lắm nhỉ?” Triệu Thiên Dận nói.
Diệp Viễn không trả lời ngay mà rơi vào trầm mặc một lát, hắn đang nghĩ cách đối phó.
Nhưng Triệu Thiên Dận giáo hoạt như vậy, sao có thể cho hắn cơ hội này?
Lão lập tức rung xích sắt trong tay, cái lồng sắt kia run lên, lắc lư điên cuồng trên không trung.
Hai vợ chồng Diệp Hàng đang ở trong đó, bị lồng sắt đung đưa hất qua văng lại, chỉ chốc lát thôi, trán đã bị va đập bê bết máu.
Tuy hai người đều là võ giả, thân thể cực kỳ cường hãn nhưng song sắt này có độ cứng ngang huyền khí, bọn họ làm sao mà chịu đựng nối?
Chứng kiến cảnh đó, Diệp Viễn nghiến răng nói: “Dừng lại! Ta… đồng ý với điều kiện của ngươi!”
Dứt lời, Diệp Viễn giơ tay thẳng thừng vỗ vào lồng ngực mình!
“Hự!”
Lần này hắn hoàn toàn không nương tay, lập tức phun ra một búng máu tươi.
Triệu Thiên Dận giảo hoạt như hồ ly, hắn căn bản không qua mặt lão được.
Bị đập đầu qua lại như thế, Diệp Hàng bị đau mà từ từ tỉnh lại.
Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, đúng lúc thấy được cảnh tượng Diệp Viễn tự đánh trọng thương chính mình, mắt hắn dán chặt lên người Diệp Viễn.
Nước mắt tràn mi, Diệp Hàng dốc hết khí lực hô lên với Diệp Viễn: “Viễn Nhi, con đi mau đi! Đừng lo cho chúng ta! Có đứa con trai như con, ta và mẹ con đều vô cùng kiêu ngạo!”
Diệp Viễn bị trúng một chưởng của chính mình, lục phủ ngũ tạng như bị khuấy đảo mãnh liệt.
Nghe thấy tiếng kêu của Diệp Hàng, Diệp Viễn cố gắng cười nói: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ đưa hai người bình yên về nhà.”
“Ha ha, chính ngươi còn khó bảo toàn mạng sống, vẫn dám đứng đó mạnh miệng à! Ta muốn xem xem, hôm nay ngươi định đem bọn họ ra ngoài bằng cách nào!” Triệu Thiên Dận đẳc ý cười to.
Sắc mặt Diệp Viễn chợt lạnh lẽo, hắn mở miệng, giọng buốt giá: “Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, lẽ nào ngươi định đổi ý?”
Triệu Thiên Dận cũng lắc đầu cười nói: “Ngươi cho ta là kẻ ngu sao? Một chưởng này tuy không nhẹ nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của ngươi. Chút thương ấy cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến ngươi.”
Hiện giờ thân thể Diệp Viễn vô cùng cường đại, một chưởng này thoạt nhìn rất lợi hại nhưng đúng là thương thế của Diệp Viễn vẫn còn trong phạm vi khống chế được.
Song, một chưởng đó tuyệt đối không nhẹ, thật không ngờ lão già Triệu Thiên Dận này vẫn chưa hài lòng!
“Phải làm thế nào thì ngươi mới thỏa mãn?” Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
“Đánh tới khi ta hài lòng mới thôi!” Triệu Thiên Dận thản nhiên nói.
“Viễn Nhi, đừng nghe hắn nói. Nếu con đánh mình thành trọng thương, chẳng phải chính con cũng trở thành con cá trên thớt mặc hắn giết mổ sao?” Diệp Hàng rung giọng kêu to.
Ánh mắt Diệp Viễn lạnh băng nhìn Triệu Thiên Dận một cái, lại quay sang nhìn phụ thân còn đang ở trong lồng sắt, cắn chặt răng, lại vung tay vỗ một chưởng vào lồng ngực mình.
Một chưởng này còn nặng hơn chưởng trước, Diệp Viễn lại hộc một búng máu.
Triệu Thiên Dận vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa đủ!”
Diệp Viễn không nói lời nào, tiếp tục vung chưởng đập vào ngực mình.
Một chướng này, hắn trực tiếp đánh bay chính mình.
Diệp Viễn gắng gượng đứng lên, nhưng lúc này đứng cũng không vững nữa rồi.
Diệp Hàng thấy nhi tử vì mình mà bị thương thành như vậy, gân xanh trên người như sắp vỡ tung đến nơi.
Hắn cao giọng hô lên với Diệp Viễn: “Viễn Nhi, đừng đánh nữa! Cha có lỗi với con, con nhất định phải giết gã ác ma này!”
Dứt lời, Diệp Hàng giơ tay vung một chưởng định vỗ vào đầu của mình.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Triệu Thiên Dận hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.