Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!

Diệp Viễn lại lần nữa ngã nhào xuống đất, đây đã là lần thứ tư hắn thất bại.

Trước khi ngã xuống hắn đã phải chịu rất nhiều thương tích, thậm chí hắn còn phun ra vài ngụm máu, sắc mặt ngày càng trở nên trắng bệch, hơi thở cũng ngày một yếu hơn, nhưng hắn vẫn quật cường lại đứng lên lần nữa.

“A!”

Diệp Viễn dùng toàn bộ khí lực của bản thân hét lên một tiếng.

Lần này, hắn cũng đã đứng dậy được!

Nhưng hai chân hắn đã không còn chút sức lực nào, vừa đứng vững được một lát đã nhũn ra ngay, suýt chút lại ngã quỵ xuống.

Loạng choạng vài bước, Diệp Viễn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

“Khụ… khụ…”

Diệp Viễn không ngừng thở hổn hển, lúc này hắn đã sức cùng lực kiệt. Cơ thể hắn run lên từng hồi, nhưng vẫn cố gắng trụ vững.

Chứng kiến cảnh tượng này, cuối cùng người mặc đồ đen cũng lộ ra vẻ cảm động.

Nếu như nói trước kia hắn chỉ đơn thuần đánh giá cao tài năng của Diệp Viễn, thì giờ đây hắn cảm thấy vô cùng kính nể người thiếu niên này.

Hắn đã sớm nhìn ra Diệp Viễn đã tới giới hạn của mình, bây giờ có thể đứng vững được, hoàn toàn dựa vào ý chí tới chống đỡ chút hơi tàn này.

Nếu không có nghị lực lớn như thế sẽ không thể nào làm được như vậy!

Người mặc đồ đen đi tới trước mặt Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành nhân vật kinh thiên động địa. Có thể đợi được ngươi, cũng không uổng công ta canh giữ ở đây năm vạn năm!”

Diệp Viễn không để ý tới hắn, đầu vẫn chúi xuống, thân hình đung đưa theo từng hồi.

“Hả?

Người mặc đồ đen đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng, quan sát kỹ lại, thấy hai mắt của Diệp Viễn đã nhắm nghiền, hóa ra hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Người mặc đồ đen thở dài một tiếng, một tay xuất chiêu, một luồng sáng từ không trung chiếu xuống, bao quanh lấy thân thể của Diệp Viễn.

Hơi thở của Diệp Viễn lúc này đã rất yếu, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ chết người thật sự!

Nhưng người mặc đồ đen cũng không thể nào tướng tượng được, Diệp Viễn dựa vào ý chí như thế nào mà có thể đứng dậy được.

Tâm trạng của người mặc đồ đen lúc này vô cùng phức tạp khi nhìn dáng người không ngừng lay động của Diệp Viễn.

Đã biết bao năm rồi hắn chưa từng cảm thấy kích động như vậy.

Hắn đã ớ trong Hạo Thiên Tháp này đợi cả năm vạn năm rồi. Thế nhưng chưa từng có một ai lọt vào mắt hắn.

Cả nghìn năm trước, mắt hắn cũng đã từng sáng lên trước sự xuất hiện của người thiếu niên tên Lý Phàm Thiên.

Thế nhưng tới cuối cùng Lý Phàm Thiên vẫn không vượt qua được tầng thứ tám, điều này đã khiến hắn cảm thấy tiếc nuối trong một thời gian rất dài.

Mãi tới khi Diệp Viễn xuất hiện, người thiếu niên này lại khiến hắn cảm thấy hoàn toàn kinh ngạc.

Thực ra khi còn ở ba tầng đầu tiên, người mặc đồ đen vẫn chỉ cảm thấy Diệp Viễn không mạnh hơn Lý Phàm Thiên là bao. Thế nhưng khi Diệp Viễn có thể xuất sắc vượt ải hai lần liên tục, người mặc đồ đen đã biết Diệp Viễn không phải người tầm thường.

Và hắn kích động nhất là khi thấy Diệp Viền luyện hóa tinh huyết của Chân Long thành công.

Đến bây giờ thì hắn lại cảm thấy vô cùng nể phục người thiếu niên này.

Có tư chất, có nghị lực, có cơ duyên, dường như Diệp Viễn có đủ mọi yếu tố để trở thành một cường giả.

Quan trọng nhất là hắn còn nhìn thấy bóng dáng của người đó trong Diệp Viễn.

Quật cường, trước giờ vẫn không bao giờ chịu thua!

Mãi tới lúc này, người mặc đồ đen mới hiểu rõ dụng ý của chủ nhân Hạo Thiên Tháp khi thiết kế nhiệm vụ của tầng thứ chín này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK