Hoàng thành Thiên Ưng, Ninh gia!
Thời gian mười năm nay, áp lực của Ninh gia rất lớn.
Đệ nhất thiên tài của Ninh gia, Ninh Thiên Bình lại bốc hơi khỏi thế gian, cái này đối với Ninh gia mà nói, tổn thất quá lớn.
Có điều, người Ninh gia cũng không phải kẻ ngu, Diệp Viễn chân trước vừa mới đi, Ninh Thiên Bình liền biến mất, tám chín phần mười là hắn đã đi theo Diệp Viễn.
Chỉ là, Diệp Viễn nói muốn đi ra ngoài lưu lạc, tìm cơ hội đột phá, ai biết được cái cơ hội này sẽ xuất hiện lúc nào, hơn nữa bên ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm gì?
Nhân tố không chắc chắn quá lớn!
Phải biết, thiên tài một mình ra bên ngoài lịch luyện, tỷ lệ chết quá lớn.
Hoàng thành Thiên Ưng, hàng năm có không ít đệ tử thiên tài chết ở bên ngoài.
Bên trong còn có một vài hộ pháp Thần Quân Cảnh, thậm chí là chấp sự.
Nếu như Ninh Thiên Bình và Diệp Viễn chết ở ngoài, vậy thì đối với Ninh gia, nhất định chính là một đả kích hủy diệt.
Dạng thiên tài như Ninh Thiên Bình, cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể bồi dưỡng ra được.
Cao tầng Ninh gia, đã sớm hận đến nghiến răng nghiến lợi với Diệp Viễn.
Tự mình đi thì thôi đi, thế mà lại còn bắt theo thiên tài trẻ tuổi nhất của Ninh gia, hơn nữa là toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng!
Những năm nay, Ninh Trí Viễn rất ít bế quan, dồn không ít tinh lực bồi dưỡng thế hệ đệ tử trẻ tuổi.
Ninh Thiên Bình và Diệp Viễn đi ra ngoài, Diệp Viễn chẳng khác nào một phế nhân, căn bản không giúp được cái gì.
Nói thật, Ninh Trí Viễn thật sự không tin Ninh Thiên Bình có thể còn sống trở về.
Mặc dù chuyện này đã qua chục năm, nhưng mà Ninh Trí Viễn cứ nghĩ đến Ninh Thiên Bình vẫn vô cùng sốt ruột như trước.
Một ngày này, đột nhiên phía dưới có người tiến đến bẩm báo, Ninh Thiên Bình trở về rồi!
Cả người Ninh Trí Viễn chấn động, bỗng nhiên đứng dậy, thân hình trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trong đại đường Ninh gia, không ít tộc lão đều là vẻ mặt khiếp sợ nhìn người trẻ tuổi đứng ở giữa sảnh kia.
Mới có mười năm ngắn ngủi, cảnh giới của Ninh Thiên Bình thế mà lại đột phá lần nữa, trực tiếp trở thành cường giả Thần Quân Cảnh trung kỳ!
Loại tốc độ tu luyện này, có thể nói là khủng bố.
“Tiểu tử này, lẽ nào ở bên ngoài gặp được kỳ ngộ gì?”
“Chắc không phải là hắn tự mình ra bên ngoài lịch luyện đó chứ? Biến mất cùng một lúc với tên phế vật kia, chẳng qua là trùng hợp?”
“Đúng thật là có khả năng này! Đi ra ngoài với một tên phế vật Quy Khư Cảnh, có thể gặp được kỳ ngộ gì chứ? Không bị kéo chết theo là đã không tệ rồi.”
…
Các tộc lão khe khẽ bàn luận, trực tiếp tách rời Ninh Thiên Bình và Diệp Viễn.
Trong cao tầng ở hoàng thành Thiên Ưng, Diệp Viễn đã trở thành một trò cười.
Ngày trước, Quy Khư Cảnh kinh thiên động địa, nhưng mà dạng thiên tài này thậm chí đến cả Thần Quân cảnh cũng không đột phá được.
Ninh Thiên Bình nhíu mày lại, đang muốn nổi bão, một bóng người gào thét đi tới, chính là Ninh Trí Viễn!
Vốn dĩ Ninh Trí Viễn nổi giận đùng đùng mà tới, nhưng khi nhìn thấy Ninh Thiên Bình đã đột phá cảnh giới, nhất thời tức giận trên mặt tiêu tán đi không ít.
Ninh Thiên Bình cũng nhịn tức giận xuống, khom người thi lễ với Ninh Trí Viễn nói: “Thiên Bình bái kiến gia chủ!”
Mặc dù Ninh Trí Viễn đã tha thứ cho Ninh Thiên Bình, nhưng mà vì thể hiện ra uy nghiêm của gia chủ hắn vẫn hừ lạnh nói: “Hừ! Không từ mà biệt, ngươi còn để gia chủ như ta vào mắt sao?”
Thật ra, trước khi Ninh Thiên Bình rời đi đã có chút bất mãn với Ninh Trí Viễn.
Chuyện ở hội nghị trưởng lão, Ninh Trí Viễn làm không phúc hậu.
Nhưng mà bình tĩnh xét lại, sự bồi dưỡng của Ninh Trí Viễn đối với hắn là tận hết sức lực, hắn thật sự không thể nói thêm cái gì, cho nên hắn liền dùng thủ đoạn không từ mà biệt này coi như biểu thị công khai bất mãn của mình.
Đối với lửa giận của Ninh Trí Viễn, Ninh Thiên Bình thản nhiên chịu, cung kính nói: “Thiên Bình không dám!”
Ninh Trí Viễn hừ lạnh nói: “Làm cũng đã làm rồi, ngươi còn cái gì không dám! Có điều, bỏ đi, trước đó ta còn tưởng rằng ngươi là đi theo tên phế vật Diệp Viễn kia, cho nên mới vô cùng lo lắng. Bây giờ, xem ra, ngươi có cơ duyên khác! Có thể trong vòng mười năm đột phá trung kỳ Thần Quân Cảnh, cũng coi như ngươi đã lập công với Ninh gia, coi như là lấy công chuộc tội đi!”
Mới bắt đầu Ninh Thiên Bình còn khiêm tốn tiếp thu, nhưng mà vừa nghe đến Ninh Trí Viễn nói Diệp Viễn là phế vật, nhất thời là bùng nổ.
Bỗng nhiên hắn đứng lên làm cho mọi người xung quanh đều là giật mình.
“Trong lòng Thiên Bình vô cùng tôn kính gia chủ, nhưng mà đối với đại nhân cũng là tôn kính, ngưỡng mộ như núi cao! Gia chủ, ta hy vọng ngài có thể thu hồi lời nói vừa rồi! Đại nhân không phải phế vật, hắn là kỳ tài khoáng thế! Nếu không, ngài sẽ vì câu nói ngày hôm nay mà hối hận!” Giọng nói của Ninh Thiên Bình, nghe vào vô cùng băng lãnh.
Ninh Trí Viễn bị thái độ của Ninh Thiên Bình làm cho sững sờ, nhận thức của hắn đối với Ninh Thiên Bình vẫn luôn là vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, đối với hắn cũng là vô cùng tôn kính.
Hôm nay, lại vì Diệp Viễn mà trở mặt với hắn!
Sắc mặt Ninh Trí Viễn phát lạnh, lạnh lùng nói: “Hối hận? Một phế vật đến Thần Quân Cảnh cũng không đột phá được, tính là kỳ tái khoáng thế gì? Ninh Thiên Bình, ngươi được lắm, vì một tên phế vật mà dám chống đối ta?”
Những tộc lão kia vừa nghe, cũng là giận tím mặt, bắt đầu nổi giận với Ninh Thiên Bình.
“Thiên Bình, ngươi đi ra ngoài một vòng, lông cánh trưởng thành, cứng rắn rồi lại dám vô lễ với gia chủ như thế!”
“Thực sự là không tưởng nổi! Ngươi cho rằng mình đột phá Thần Quân tầng bốn là có thể không để gia chủ vào mắt sao?”
“Vì một phế vật, ngươi lại dám hỗn xược với gia chủ, thực sự là buồn cười, xứng đáng dùng gia pháp!”
…
Những người này ồn ào ở bên tai, rốt cuộc Ninh Thiên Bình cũng bạo phát.
Hắn tôn kính Ninh Trí Viễn không có nghĩa hắn cũng tôn kính như thế với người khác.
Những lão già này, bình thường trừ khoa chân múa tay, nghĩ ý xấu xa, căn bản không làm chính sự.
Nói trắng ra, chính là một đám lão già ăn no chờ chết.
Ninh Thiên Bình giận dữ nói: “Tất cả các ngươi im miệng cho ta! Phế vật? Không đột phá được Thần Quân Cảnh? Ở chỗ này đánh rắm cái gì, có bản lĩnh về sau các ngươi đừng có cầu đan với đại nhân! Ta nói cho các ngươi biết, đại nhân đã vô cùng thất vọng với Ninh gia, đám ngu xuẩn các ngươi nhất định phải đẩy Ninh gia về vực sâu vạn kiếp bất phục mới được sao?”
Bên trong có một tộc lão rất già vừa nghe thấy, lập tức bùng nổ, chỉ vào Ninh Thiên Bình nổi giận mắng: “Tiểu… tiểu tử, ngươi dám nói chuyện với chúng ta như thế? Phản rồi! Phản rồi! Gia chủ, ngươi xem xem, con thỏ nhỏ chết bầm này đi ra ngoài một chuyến, thực sự là vô pháp vô thiên! Tên phế vật kia, đến Thần Quân Cảnh còn không đột phá được, lẽ nào lão phu còn phải cầu đan với hắn sao?”
Nhưng mà, Ninh Trí Viễn cũng không để ý tới hắn, mà là nhìn về phía Ninh Thiên Bình, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Thiên Bình, ngươi nói lời này… là có ý gì?”
Ninh Thiên Bình cười lạnh nói: “Có ý gì? Đại nhân, ngài chẳng những đột phá Thần Quân Cảnh, hơn nữa sự phát triển của ngài so với chục năm trước là thứ các ngươi không thể nào tưởng tượng được! Gia chủ, không phải Thiên Bình không coi bề trên ra gì, nhưng mà thật sự là đau lòng nhức óc mà! Nếu như trước đây, ngài ở trên hội nghị trưởng lão ủng hộ đại nhân, bây giờ tuyệt đối sẽ không phải cục diện như vậy! Ninh gia ta, sẽ trở thành đệ nhất đại tộc của hoàng thành Thiên Ưng! Nhưng mà bây giờ… haz!”
Ánh mắt Ninh Trí Viễn có chút ngưng lại, cả kinh nói: “Ngươi nói cái gì? Diệp Viễn, hắn… hắn thật sự đột phá rồi! Điều này không thể nào! Trước đây, hắn đến Hạo Nhật Càn Khôn Đan cũng dùng rồi, nhưng ngay cả nửa bậc Thần Quân cũng không đột phá được, sao có thể đột phá Thần Quân Cảnh?”
Ninh Thiên Bình liếc mắt nhìn Ninh Trí Viễn, không nhịn được thở dài.
Ninh Trí Viễn bị ánh mắt này của Ninh Thiên Bình đâm thật sâu, phảng phất như có một cái gai ghim vào trong lòng hắn.