“Có nhầm gì không, tiểu tử này ra vẻ hơi quá rồi đấy, còn muốn tranh lượt áp chót với Bách Lý Thanh Yên cơ!”
“Ha, không biết trời cao đất dày, hắn nghĩ hắn là ai chứ? !”
Thỉnh cầu của Diệp Viễn lập tức dẫn đến một trận xì xào.
Áp chót đại diện cho thực lực và địa vị, Diệp Viễn trong mắt mọi người, chính là kẻ ăn hôi, hắn dựa vào đâu mà thi áp chót?
Khương Tuyết Diễm nghe vậy thì nhướng mày, nói: “Tên này muốn làm gì? Hắn dùng cách này để trả thù hôm trước sao? Tiểu tử này trẻ con quá rồi đấy?”
Bách Lý Thanh Yên cũng không hiểu ra sao, không biết Diệp Viễn muốn làm gì.
Hồng chấp sự nhíu mày, nói: “Ngươi và Bách Lý nha đầu cùng giành hạng nhất, chỉ cần nàng không có ý kiến thì không có vấn đề gì.”
Dứt lời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Bách Lý Thanh Yên.
Khương Tuyết Diễm đang định nói chuyện, Bách Lý Thanh Yên không cần suy nghĩ gì đã đồng ý: “Không thành vấn đề, ta lên trước vậy.”
Khương Tuyết Diễm tức giận đến giậm chân, thầm nghĩ nha đầu kia không thể khiến người ta bớt lo.
Đây là lúc để nhường nhau à?
Bách Lý Thanh Yên bước ra một bước bay lên trời, giống như tiên nữ giáng trần, xinh đẹp không chê vào đâu được.
Các đệ tử phía dưới đều lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Sắc mặt Bách Lý Thanh Yên phức tạp mà liếc Diệp Viễn một cái, lại phát hiện Diệp Viễn đang mỉm cười nhìn nàng ta, không khỏi khiến nàng ta sửng sốt.
Rốt cuộc người này muốn làm gì?
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người, lại là một hương vị khác.
Bách Lý Thanh Yên thu lại tâm tư, thần nguyên trên người đung đưa, trong giây lát ném ra một đầu dải lụa, nhanh như chớp bay về phía trống Dao Quang.
Đùng!
Cho đến nay, đây là tiếng trống lớn nhất được phát ra.
Cùng với rung động của trống Dao Quang, dễ dàng san phẳng cây cối trong phạm vi vài dặm thành đắt bằng.
Nhìn thấy thanh thế kinh người như vậy, mọi người biến sắc.
Thực lực này còn trên cả hai người Đoàn Khinh Hồng!
Trên mặt Hồng chấp sự tỏ vẻ khen ngợi, gật đầu nói: “Không tồi! Không tồi! Bách Lý Thanh Yên, cấp sáu thượng đẳng! Thông qua kỳ khảo sát!”
Trên mặt Khương Tuyết Diễm lộ ra nụ cười vui mừng, lần này hệ Dao Trì bọn họ sẽ đè đầu cưỡi cổ hai hệ còn lại.
Hơn nữa, biểu hiện của Bách Lý Thanh Yên vẫn đáng kinh ngạc như vòng thứ nhất, bằng chứng xác thực cho sức mạnh của nàng ta.
Hiện tại, ai còn nghi ngờ đó không phải là do Bách Lý Thanh Yên làm chứ?
E là ngay cả đám ngươi Đoàn Khinh Hồng bọn họ cũng không còn nghi ngơ nữa ấy chứ.
Ánh mắt của nàng ta lại nhìn về phía Diệp Viễn, không khỏi cười lạnh.
“Tên ngu xuẩn, nghĩ làm vậy là có thể cướp mất nổi bật của Bách Lý sao? Ngươi tuy lĩnh ngộ được không gian pháp tắc, nhưng cảnh giới của ngươi quá thấp, mà trống Dao Quang có yêu cầu rất cao về cảnh giới.”
Tuy rằng đã được thấy thực lực mạnh mẽ của Diệp Viễn nhưng Khương Tuyết Diễm vẫn coi thường Diệp Viễn.
Nàng ta thân là đệ tử của Ảnh Nguyệt Tông, tự nhiên biết sự lợi hại của trống Dao Quang.
Cảnh giới càng cao, cảm ngộ càng sâu, đánh trống cũng sẽ càng vang.
Lực công kích của Diệp Viễn tuy cao nhưng cảnh giới quá thấp!
Hắn dùng toàn lực công kích trống Dao Quang thì lực phản lại sẽ càng cao hơn.
Cho nên, cái danh người đứng đầu này Bách Lý Thanh Yên nắm chắc rồi.
Hành động đòi áp chót này của Diệp Viễn chỉ càng làm xấu tôn nghiêm của nam nhân thôi.
Biểu hiện của Bách Lý Thanh Yên làm cho mọi người rất ngạc nhiên, cũng làm cho Đoàn Khinh Hồng và Chung Hàn Lâm tự ti.
Trước đây bọn họ vẫn luôn theo đuổi Bách Lý Thanh Yên, nhưng tiềm lực của người ta lớn hơn bọn họ không chỉ một bậc đâu.
Bách Lý Thanh Yên chắp tay nói với Hồng chấp sự: “Tạ ơn Hồng chấp sự!”
Hồng chấp sự gật đầu cười nói: “Nha đầu Bách Lý đúng là rất giỏi. Cấp sáu thượng đẳng, thuộc hàng xuất sắc nhất trong tất cả kỳ khảo sát trước đây. Chỉ tiếc còn kém một bước, không thể đột phá cấp bảy.”
Bách Lý Thanh Yên nói: “Sau này Thanh Yên sẽ cố gắng tu luyện hơn nữa, không cô phụ tông môn.”
Hồng chấp sự cười nói: “Ừ, tu luyện cho tốt! Hội võ Hoàng Linh lần này, hy vọng ngươi có thể lấy được một vị trí.”
Bách Lý Thanh Yên khẽ gật đầu, bay xuống.
Khương Tuyết Diễm cười đón nàng ta, nói: “Bách Lý, ngươi quả nhiên không để ta phải thất vọng.”
Thái độ của Bách Lý Thanh Yên khá lãnh đạm, thản nhiên nói: “Sư tỷ, còn một người nữa chưa lên sân, ngươi đừng vui mừng quá sớm.”
Khương Tuyết Diễm dửng dưng: “Thiên phú của tiểu tử kia tuy cao, nhưng cảnh giới lại quá thấp. Mặc dù hắn mạnh hơn đám Đoàn Khinh Hồng nhưng không thể vượt qua ngươi được.”
Bách Lý Thanh Yên khẽ lắc đầu, không cãi lại.
Nàng ta vẫn luôn cảm thấy Diệp Viễn làm như vậy là có ẩn ý.
Sợ là sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Hơn nữa, Hàn Dũng kia rõ ràng không có khả năng vượt qua Triệu Chiêu lại đột phá cấp năm.
Mà quan hệ giữa Hàn Dũng và Diệp Viễn rất tốt, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Người cuối cùng, Diệp Viễn!”
Sau hàng nghìn người, rốt cục đến phiên Diệp Viễn lên sân.
Nhưng mà hắn vẫn chưa ra, đã dấy lên một trận ồn ào.
Hiển nhiên đối với hành vi thi áp chót không biết tự lượng sức mình này của hắn, tất cả mọi người đều rất khinh thường.
“Tên này thật không biết xấu hổ, chút thực lực ấy cũng dám giành lượt!”
“Ha, Bách Lý cô nương đại nhân đại lượng không so đo với hắn, tên này còn dám hếch mũi lên.”
“Thần Quân tầng sáu, không biết có gõ vang được không mà cũng dám giành lượt áp chót.”
…
Vốn dĩ, Bách Lý Thanh Yên trong mắt mọi người, là thiên tài cùng một đẳng cấp với Đoàn Khinh Hồng, Chung Hàn Lâm.
Nhưng hiện giờ, địa vị của Bách Lý Thanh Yên trong cảm nhận chung của bọn họ đã vượt xa hai người kia.
Hiện giờ Bách Lý Thanh Yên là một người siêu phàm.
Lại thêm dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia của nàng ta, dĩ nhiên đã trở thành nữ thần trong lòng mọi người.
Nữ thần không thể mạo phạm.
Nhưng tên Diệp Viễn kia lại dám khinh nhờn nữ thần, giành lấy vị trí cuối cùng của nàng ta.
Đối với những nghi ngờ kia, Diệp Viễn tất nhiên không thèm để ý.
hắn chậm rãi đi ra khỏi đám người, nhưng không có bay lên trời.
Sau đó, hắn chỉ phất nhẹ một cái, tạo ra một luồng gió thổi về phía Đao Quang Cổ.
Động tác này giống như phất trần vậy, thoải mái ung dung.
Nhưng động tác này lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy được rất khó hiểu.
Ngay cả trên mặt Hồng chấp sự cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Tên này lại làm gì vậy? Không thể không nói, hắn rất biết lòe người.”
“Hắn lúc này là đã muốn gõ trống rồi hả?”
“Một chút dao động thần nguyên cũng không có! Tên này biết sắp bị bại lộ rồi nên từ bỏ sao?”
…
“Đùng!”
Ngay khi những lời dị nghị ngày càng nhiều, một tiếng trống rung trời vang lên, lập tức dập tắt hết mọi âÂm thanh.
Cả đất trời, chỉ có tiếng trống của Dao Quang Cổ quanh quẩn.
Mọi người ở đây đều là thay đổi sắc mặt.
Tiếng trống vang này cũng độc nhất vô nhị như Bách Lý Thanh Yên vậy!
Uy lực kia lần nữa xới tung phạm vi mấy dặm, cày lại một lần nữa.
Mọi người đều dùng ánh mắt kinh hãi vô cùng nhìn về phía Diệp Viễn, nhưng là càng nhiều hơn là vẻ nghi ngờ.
Tiếng trống khi nãy thật là Diệp Viễn tạo ra sao?
Nhưng sao một hành động nhẹ nhàng như vậy lại có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy chứ?