Nhưng mà nhân cơ hội này để đòi hỏi nhiều một chút thì Diệp Viễn cũng có chút vui vẻ.
...
Dọc trên đường đi đúng thật là Dung Hi Nguyệt rất khép kín.
Nàng sử dụng bí pháp giấu đi hoàn toàn tiên khí ở trên người, người ngoài nhìn qua thì sẽ thấy rất bình thường.
Diệp Viễn không phái người nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng cũng chính vì như vậy mà nàng lại càng không dám láo xược.
Quay về đến chỗ ở của mình, Dung Hi Nguyệt đóng kỹ các cửa, trên người nàng đột nhiên phá ra từng điểm sáng.
Chỉ thấy nàng nói lẩm bẩm ở trong miệng thì những điểm sáng kia cuối cùng hóa thành một màn hào quang, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Sau đó, một tia sáng màu vàng bay ra từ lông mày của nàng, hóa thành một người nam tử mặc áo choàng đen huyền ảo, rơi xuống ngay phía đối diện.
Nếu như Diệp Viễn ở đây thì có thể nhận ra, người nam tử mặc áo choàng đen này chính là vị chủ nhân thần bí đó của Lăng Hoa Các.
“Bái kiến Khô Mộc hộ pháp.”
Dung Hi Nguyệt dịu dàng cúi đầu với người nam tử mặc áo choàng đen.
Người nam tử mặc áo choàng đen khẽ gật đầu, hắn nói: “Người này quả nhiên là lợi hại!”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Dung Hi Nguyệt thoáng hiện lên vẻ kỳ quái, nàng nói: “Khô Mộc hộ pháp, ngài cũng không phải là đối thủ của hắn sao?”
Người nam tử mặc áo choàng đen nói: “Vốn dĩ ta muốn lặng lẽ quan sát hắn một phen, nhưng mà không biết tại sao lúc nào cũng bị sợ đến hãi hùng, khiếp vía. Ta có cảm giác, chỉ cần một luồng thần niệm của ta rời khỏi mi tâm của ngươi thôi thì tất nhiên, sẽ bị hắn tiêu diệt!”
Sắc mặt Dung Hi Nguyệt có phần hơi thay đổi, nàng nói: “Thuật tiên mộng của ta cũng không có một chút tác dụng nào với hắn, đây là lần đầu tiên ta gặp phải chuyện như vậy! Trước đây, cho dù là Chân thần cường giả, cũng không thể nào phát hiện ra được.”
Thuật tiên mộng của Dung Hi Nguyệt không hề giống mị thuật thông thường.
Nó cũng không phải trực tiếp nhắm vào thần hồn của người khác, mà là dùng một phương pháp phản xạ tinh thần để ảnh hướng đến giác quan của đối phương theo một cách vô cùng bí mật.
Chỉ cần nàng không chủ động tiếp xúc với thần hồn đối phương, thì căn bản là đối phương sẽ không thể nào phát hiện ra được.
Từ khi Dung Hi Nguyệt học xong đến nay thì chưa bao giờ thất bại.
Không ngờ là hôm nay đã trực tiếp bị Diệp Viễn phá giải.
“Vốn dĩ ta vẫn còn muốn thăm dò hắn thêm một chút, nhưng bây giờ nhìn lại, Tiểu tử này còn khó giải quyết hơn so với sự tưởng tượng của lão phu!” ở trong áo choàng đen, giọng điệu Khô Mộc có phần hơi buồn bực.
Lông mày của Dung Hi Nguyệt nhíu lại, nàng nói: “Điều kiện mà hắn nói để luyện đan cho chúng ta đắt gắp năm lần so với hai nhà khác! Khô Mộc hộ pháp, chúng ta... Nên làm thế nào đây?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đồng ý với hắn! Tiểu tử này xuất hiện làm rối loạn hoàn toàn những sắp xếp của chúng ra. Bây giờ hắn bằng lòng không quan tâm thì đó là điều vô cùng tốt. Chỉ cần hắn không đụng chạm chúng ta thì chúng ta cũng không nên trêu chọc hắn, thậm chí còn có thể lấy lòng hắn. Tất cả là vì kế hoạch to lớn.”
Dung Hi Nguyệt khẽ cúi lạy rồi gật đầu nói: “Hi Nguyệt đã hiểu.”
…
Ba nhóm người đã giúp cho Diệp Viễn kiếm được đầy bồn đầy bát.
Hơn nữa, động tĩnh của Lĩnh Nam vô cùng lớn, lúc này cũng đã truyền khắp toàn bộ Đế đô Cửu Hứa.
Tin tức Lĩnh Nam trở thành một vương quốc độc lập đã khiến cho bốn phía đều khiếp sợ.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật luyện dược của Diệp Viễn!
Những cường giả thiên thần Hoàng thành trung đẳng và Hoàng thành cao đẳng đều được nghe nói.
Một người có thể luyện chế đan thần Hạo Linh Thần đan ngũ tinh, tuyệt đối có quyền thế rất mạnh ở rất nhiều nơi của Đế đô Cửu Hứa.
Chẳng những càng ngày càng nhiều cường giả thiên thần đi tới Thiên Ưng mà cũng có thêm rất nhiều Luyện Dược Sư dần dần tụ tập về Thiên Ưng.