Kỳ thật từ lúc Lam Báo và mấy người kia xuất hiện, Diệp viễn đã đăm chiêu tìm kế thoát thân.
Khi thấy thực lực của Lam Báo hắn đã biết muốn đưa tất cả mọi người đi là một chuyện không có khả năng.
Diệp Viễn không phải là người ngu muội, rõ ràng biết không địch được mà còn đi chịu chết.
Đó không phải là dũng cảm, đó là ngu ngốc!
Mà lựa chọn cùng ở lại với Mai Trăn và những người khác cũng là một lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Hon nữa… Nếu ngay cả hẳn cũng bị đưa đi thì một tia hy vọng cũng không còn.
Chỉ cần Diệp Viễn không chết thì chắc chắn sẽ có cơ hội cứu mọi người ra.
Cho nên từ lúc đó, Diệp Viễn đã chuẩn bị thật tốt để tự thoát thân.
Diệp Viễn đã sớm quyết định, nếu đám người Mai Trăn, Mạc Vân Thiên có gặp chuyện bất trắc gì thì sẽ có một ngày, hắn nhất định khiến Cuồng Phong giới phải chôn cùng.
Điểm này, đối với người khác mà nói là chuyện khó hơn lên trời, nhưng đối với Diệp Viễn lại không phải chuyện gì quá xa xôi.
Trước lúc Diệp Viễn đi không hề để lại câu nói mang tính uy hiếp nào, chính là vì sự uy hiếp của hắn lúc đó quá yếu ớt, ngoài khiến cho Lam Báo tức giận ra cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Diệp Viễn một đường đi nhanh, toàn bộ các căn phòng và đường thông đạo của tầng hai đều hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.
Lối ra khỏi tầng hai chỉ có một, vậy thì đường sống của hắn ở đâu?
Đường sống cũng chỉ có một, chính là tầng thứ ba.
Từ lúc bắt đầu, Diệp Viễn không hề nghĩ đến thoát đi bằng lối đi lên từ tầng một.
Sau khi Lam Báo lên đến, Diệp Viễn mới lặng yên tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, hắn phải tìm được lối vào tầng ba.
Thế là, Diệp viễn liều mạng hồi tưởng lại quá trình tìm bảo vật ở tầng hai, cuối cùng cũng phát hiện ra một chút manh mối!
Tâng hai có rất nhiều căn phòng lớn lớn nhỏ nhỏ, tất nhiên cũng có nhiều hành lang lớn nhỏ.
Trong lúc Diệp Viễn chiếu lại rõ ràng tất cả hành lang trong não của mình, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh.
Căn bản bố cục của tầng thứ hai chính là một tòa trận pháp.
Trận pháp này không phải là một khốn trận, sát trận mà là một trận pháp được bố trí đế che giấu lối vào tầng thứ ba.
Từ lối vào bắt đầu nếu ngươi không hiểu trận pháp, bất luận đi như thế nào cũng không tìm được lối vào tầng thứ ba.
Muốn tìm thấy lối đi vào tầng thứ ba chỉ có cách phá giải trận pháp, tìm được con đường chính xác.
Nghĩ đến điểm mấu chốt này Diệp Viễn không khỏi cảm thán, người thiết kê’ Vĩnh Hoa Cung cũng thật là tỉ mỉ cẩn thận.
Mà Vĩnh Hoa Cung là đạo thống của Lục Lâm Phong lưu lại, lấy phương pháp này đế che giấu lối vào tầng thứ ba, hàm ý cũng thật sâu sắc.
Chỉ là tiến vào tầng thứ hai không hề có một chướng ngại nào, mọi người tiến vào trận pháp cũng tương đương với đã đặt mình vào trong cuộc.
Tục ngữ nói người trong cuộc mơ hồ, đúng là không nói chơi.
Người trong cuộc muốn khám phá mê cuộc, đó là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cho dù là một trận sư cấp chín như Diệp Viễn mà không tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước thì cũng sẽ mờ mịt không có một manh mối nào.
Có lẽ người thiết kế Vĩnh Hoa Cung này chính là Lục Lâm Phong cũng không biết chừng!
Bắt đầu từ lúc đó, Diệp Viễn đã lên kế hoạch cho kiếp sống lưu vong của mình.
Hắn không lập tức chạy trốn vì vốn dĩ hắn không thể chạy được, thân pháp của Lam Báo chắc chắn nhanh hơn hắn rất nhiều.
Khích bác Lâm Siêu đánh với đám kiếm khôi của mình rồi dẫn dụ ba người còn lại ra tay, mục đích cuối cùng là để Lam Báo phải tấn công mình!
Diệp Viễn là đang tìm đường sống trong chỗ chết.
Lúc Lam Báo động thủ, Diệp Viễn vẫn còn ở trong tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, miễn cường vẫn cỏ thể theo kịp động tác của hắn.