Hơn nữa người có tâm cũng nhìn ra, lúc Đan Ngọc Thiên Tôn giới thiệu Diệp Viễn rõ ràng không giống người khác.
Hắn chỉ nói, Diệp Viễn là thiên tài Phiên Vũ Thiên Tôn mời đến, cái này là phủi sạch quan hệ với mình.
Là Phiêu Vũ Thiên Tôn trêu đùa mọi người, không có quan hệ gì với đại đế đô Vân Đan ta, Đan Ngọc Thiên Tôn chính là có ý này.
Đúng lúc này, lão giả Thiên Tôn đứng ngồi ở vị trí thứ ba cũng chậm rãi mở miệng nói: “Mồm còn hôi sữa, có tài đức gì, dám ngồi ở vị trí Tông Sư? Phiêu Vũ huynh, chẳng lẽ ngươi đang chơi đùa giới luyện dược của Nam giới?”
Si…
“Diêu Dạ Thiên Tôn đứng thứ ba, Văn Lam Thiên Tôn đứng thứ năm, Đạo Càn Thiên Tôn đứng thứ tám, trời ơi, lần này Diệp Viễn phiền phức rồi!”
Đại hội Vân Đan vừa mới bắt đầu, Diệp Viễn còn chưa ngồi xuống, tam đại Thiên Tôn đã trực tiếp khiến hắn không xuống được đài.
Đan Ngọc Thiên Tôn ở một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như tất cả chuyện này không có liên quan gì đến hắn vậy.
Dường như Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng không để bụng, cười nói: “Diêu Dạ huynh sao lại nói ra lời này! Nếu như bản tôn đã giao Tông Sư Lệnh cho Diệp Viễn, đương nhiên là công nhận thực lực của hắn.”
Diêu Dạ Thiên Tôn cười lạnh nói: “Chỉ là đứa trẻ hơn nghìn tuổi miệng còn hôi sữa, có thể có thực lực gì? Ta nghe nói, hắn bổ sung một phương thuốc cổ truyền của Lưu Minh huynh, chỉ là… cái này có thể chứng minh thực lực của hắn sao? Ta còn nghe nói, hắn liên tiếp đến khiêu chiến của một đám hậu bối cũng không dám nhận, dạng người này, sao có thể ngồi vào vị trí Tông Sư?”
Văn Lam Thiên Tôn thản nhiên nói: “Muốn ngồi trên vị trí Tông Sư kia, đương nhiên phải có thực lực tương ứng. Nhìn tuổi của hắn, có thể luyện thành thần đan cấp năm, đã là không tệ rồi.”
“Này, tiểu tử kia, ngươi dám nhận khiêu chiến của bản tôn không? Không dám thì mau mau cút xuống! Vị trí Tông Sư, cũng không phải dễ ngồi như vậy.” Một Thiên Tôn cười to nói.
“Đúng đấy, nếu như ngay cả chúng ta cũng không thắng được, ngươi có tư cách gì ngồi ở vị trí Tông Sư?”
Có tam đại Thiên Tôn đi đầu, lập tức có rất nhiều đan thần thất tinh gia nhập vào.
Mặc dù tin tức ở hội giao lưu của Lưu Minh Thiên Tôn đã truyền ra, nhưng mà dù sao Diệp Viễn cũng không có động thủ.
Muốn những đan thần thất tinh này tín phục một Chân Thần Cảnh, dường như đây là chuyện không thể nào.
“Diệp Tông Sư, xem ra mọi người đều có chút nghi vấn với thực lực của ngươi, hay là… ngươi thể hiện một chút, thế nào?” Lúc này, Đan Ngọc Thiên Tôn bỗng nhiên mở miệng nói.
Đan Ngọc Thiên Tôn lên tiếng, ánh mắt tất cả mọi người lại đồng loạt tập trung trên người Diệp Viễn.
Không ít người lộ ra vẻ đăm chiêu, đều đang đợi xem Diệp Viễn làm trò cười cho thiên hạ.
Trước mắt bao nhiêu người, rốt cuộc Diệp Viễn sẽ ứng đối như thế nào đây?
Từ khi đại hội bắt đầu đến bây giờ, Diệp Viễn vẫn luôn yên lặng không nói,
Lúc này, Đan Ngọc Thiên Tôn đặt câu hỏi, đột nhiên hai mắt Diệp Viễn híp lại, đảo qua trên mặt đám Thiên Tôn.
“Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, vừa rồi nói muốn khiêu chiến với ta đúng không?” Diệp Viễn thuận tay chỉ mấy người, đều là cường giả Thiên Tôn lúc này kêu gào to nhất.
“Ha ha, chính là bản tôn! Thế nào, Diệp Tông Sư đây là muốn nhận khiêu chiến của bản tôn sao?” Một Thiên Tôn cười to nói.
Diệp Viễn không để ý tới hắn, thản nhiên nói: “Còn có ai? Nếu như tất cả mọi người đều hoài nghi thực lực của Diệp Viễn, vậy được, ta cho các ngươi một cơ hội! Phàm là ai muốn khiêu chiến, Diệp mỗ tiếp hết lượt! Nếu như Diệp mỗ thua một trận, sẽ giao ra Tông Sư Lệnh, rời khỏi đại hội Vân Đan lần này!”
Một câu nói khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người.
“Lời nói thật là bá đạo! Hắn đây là muốn lấy sức một người, khiêu chiến tất cả đan thần thất tinh phía dưới Tông Sư!”
“Ha ha, bá đạo cũng phải có thực lực để bá đạo! Những người Thiên Tôn xếp hạng phía trên kia, thực lực gần như không yếu hơn mười Tông Sư, hắn có khả năng bao nhiêu, dám khiêu chiến tất cả Thiên Tôn?”
…
Trên trăm vị đan thần thất tinh, đương nhiên thực lực cũng là cao thấp không đều.