Quả nhiên, Tào Chính lấy từ trong tay áo ra một tờ giây, đưa cho Diệp Viễn nói: “Lão phu chuẩn bị lễ mọn, mong Diệp tiểu huynh đệ vui lòng nhận cho.”
Diệp Viễn đưa tay ra đón lấy tờ giấy, lập tức hơi sững sờ.
“Phần đại lễ này của Tào gia, có vẻ hơi nặng đấy!” Diệp Viễn nhìn Tào Chính, cười như không cười nói.
Khóe miệng Tào Chính giật một cái, miễn cưỡng cười đáp: “Diệp tiểu huynh đệ nặng lời rồi! Đại hôn của lệnh tôn, Tào gia ta là một phần của Vô Phương Thành, tất nhiên cũng phải chuẩn bị lấy thứ đáng giá một chút chứ.”
Diệp Viễn khẽ cười gật đầu, đưa tờ giấy đó cho Từ Tử Huy nói: “Tử Huy huynh, ta nhận không nổi phần đại lễ này của Tào gia, huynh trực tiếp trình lên cho lão gia đi.”
Vừa nãy Từ Tử Huy nghe hai người đối thoại, có chút lơ mơ không hiểu.
Thứ mà Tào Chính đưa tới giống như một bản khế ước, chẳng lẽ là Tào gia tặng một chỗ sản nghiệp cho phủ thành chủ?
Lễ vật như vậy, không thể nói là không nặng được.
Hắn nghi hoặc đón lấy khế ước từ tay Diệp Viễn, hơi quét mắt nhìn qua một lượt, cả người không khỏi run lên, suýt chút nữa làm rơi tờ giấy.
Từ Tử Huy nhìn nhìn Tào Chính, rồi lại nhìn Diệp Viễn, trong lòng chấn động tột đỉnh.
Trong tay hắn đúng là một bản khế ước, có điều bản khế ước này lại không phải là sản nghiệp bình thường của Tào gia, mà chính là Lâm Lang Các nổi danh khắp Bắc vực!
Đây là sản nghiệp lớn nhất của Tào gia, cũng là sản nghiệp đáng giá nhất!
Có điều, đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là trong Lâm Lang Các có Thiên Vấn Tường!
Ý nghĩa của Thiên Vấn Tường đối với Tào gia, căn bản là không thể dùng nguyên tinh để quy đổi được.
Đó là căn cơ gốc rễ của Tào gia, cũng là chỗ dựa sinh tồn của bọn họ!
Không có Thiên Vấn Tường, Tào gia cũng chỉ là một thế gia luyện dược bình thường, không có gì khác biệt so với Nhậm gia.
Hơn nữa không có Thiên Vấn Tường, Tào gia không thể nào là đối thủ của phủ thành chủ, rất nhanh sẽ bị chèn ép hoàn toàn.
Não của Tào Chính có vấn đề rồi hay sao? Không thì sao hắn lại có thể dùng thứ đồ này mang tới làm quà mừng được?
“Cái… cái này…” Từ Tử Huy muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thê’ nào.
Tào Chính nhìn Diệp Viễn một cái thật sâu, bỗng nhiên quay người cao giọng nói với tất cả mọi người: “Chư vị, hôm nay mượn ngày đại hôn của con gái thành chủ, Tào gia ta lấy Lâm Lang Các làm quà mừng. Từ hôm nay trở đi, Thiên Vấn Tường chính thức thuộc sở hữu của phủ thành chủ!”
Cơ thịt trên mặt Tào Chính đã co hết cả lại, có điều hắn vẫn kiên định nói: “Trước nay Thiên Vấn Tường đều không phải là Thiên Vấn Tường của Tào gia, mà là Thiên Vấn Tường của tất cả luyện dược sư ở Vô Biên giới. Tào gia vẫn luôn lấy Thiên Vấn Tường làm tài sản riêng của mình, thực sự là hổ thẹn với mọi người! Vô Phương Thành là thánh địa đan đạo của Vô Biên giới, nên phải do phủ thành chủ quản lý Thiên Vấn Tường mới phải!”
Lời vừa nói xong, cả người Tào Chính như già đi rất nhiều.
Tâm huyết mấy ngàn năm của Tào gia, hắn lại cứ thế chắp tay tặng đi như vậy, điều này là một thử thách cực lớn đối với hắn.
Ngay cả Diệp Viễn cũng không ngờ tới, Tào Chính lại có khí phách lớn tới mức này, trực tiếp tặng Lâm Lang Các cho phủ thành chủ.
Quả thực Thiên Vấn Tường cũng chẳng có tính khiêu chiến gì đối với Diệp Viễn.
Nhưng mà lúc Diệp Viễn khiêu chiến Thiên Vấn Tường, cũng đã cảm nhận được sự cường đại của Thiên Vấn Tường một cách sâu sắc.
Mặc dù hắn chỉ giải đáp hai mươi câu hỏi cuối cùng, nhưng hai mươi câu hỏi này không câu nào là không cho thấy trình độ vô cùng cao.
Kết tinh trí tuệ của cường giả đan đạo của Vô Biên giới mấy ngàn năm nay, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Lời của Tào Chính, khiến cho tất cả võ giả có mặt ở đó đều kinh ngạc.
“Cái gì! Tào gia lại nỡ giao Thiên Vấn Tường cho phủ thành chủ? Chuyện này… chuyện này là vì sao?”
“Trong giới luyện dược ở Vô Biên giới mà nói, đây là chuyện đại sự khai thiên tích địa! Tào gia không có Thiên Vấn Tường thì làm sao mà đấu được với phủ thành chủ?”