Minh nghe được tiếng cười điên cuồng của Tạp Tân thì thân thể đột nhiên chấn động.
"Đồ vật ở trong cái túi này chỉ để đảm bảo rằng ta và hắn có thể chiến đấu dưới điều kiện công bằng mà thôi!”
Câu nói của Diệp Viễn văng vẳng bên tai, U Minh bỗng nhận ra được rằng bột phấn ở trong cái túi kia chính là vì để phòng ngừa Tạp Tân có thể đột phá cảnh giới Ma Soái!
Nhưng mà thật sự túi bột phấn kia có thể làm được như thế sao?
"U Minh, ngươi làm sao vậy?" Huyết Ưng đột nhiên hỏi.
U Minh lắc lắc đầu nói: "Không có gì! Không biết Tạp Tân có thể đột phá thành công hay không, nếu như thành công, vậy thì Diệp Viễn sẽ có nguy hiểm."
Mặc dù Huyết Ưng và hắn cùng thuộc Huyết Diêm điện, thế nhưng loại chuyện như vậy thì càng ít người biết càng tốt.
Dù sao Tạp Tân cũng là đệ nhất thiên tài của Tạp gia, tương lai chắc chắn là người kế thừa chức thành chủ.
Một khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài thì sẽ gây rất nhiều phiền toái.
Cho nên chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Kẻ giết người cũng không nhất định phải cần vũ khí.
Việc Ám Sát Đường mạnh mẽ đến bao nhiêu thì chỉ có đường chủ là hắn cùng với điện chủ của Huyết Diêm Điện biết mà thôi.
Ngày thứ hai sau khi Diệp Viễn đem túi bột phấn này giao cho hắn thì hắn đã bí mật để Tạp Tân uống thứ bột này vào.
Mà bây giờ dường như đã đến thời điểm phát huy tác dụng.
Vẻ mặt Huyết Ưng khó coi, nói: "Với thực lực của Tạp Tân thì sẽ dễ dàng đột phá thôi, chỉ xem Nguyên Tiêu có thể nhanh chóng hồi phục Ma Nguyên hay không."
Hiện tại hai người đã là đèn cạn dầu, mệt mỏi kiệt sức, ai khôi phục thực lực trước một bước thì chính là người thắng!
Diệp Viễn không để ý đến việc Tạp Tân đang cười nhạo, hắn lạnh nhạt lấy ra một viên đan dược, bắt đầu khôi phục Ma Nguyên ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người đều kích động, vô cùng khẩn trương nhìn một cảnh này.
Linh khí cuồng bạo tụ lại từ bốn phương tám hướng, Tạp Tân cất tiếng cười dài, cười đến không kiêng nể gì cả.
Linh khí mạnh mẽ ấy trở thành vị trí mà tất cả mọi người ghé mắt nhìn đến.
Chỉ cần Tạp Tân đột phá cảnh giới thì trong nháy mắt những linh khí này sẽ rót vào trong cơ thể của Tạp Tân và trở thành Ma Nguyên của hắn!
Ma tộc chủ tu Ma Hồn, mà Tạp Tân đã hoàn toàn buông ra áp chế đối với Ma Hồn, để cho Ma Hồn bắt đầu tiếp xúc với thiên đạo.
Chỉ cần được thiên đạo tán thành thì Ma Hồn của hắn có thể thuận lợi tiến giai, trở thành cường giả Ma Soái!
Đột nhiên, vẻ mặt Tạp Tân biến đổi.
Hắn phát hiện Ma Hồn của mình như là gặp phải một tầng màn chắn, không có cách nào để đột phá cả!
Cảnh giới Ma Soái gần trong gang tấc, dường như đưa tay lên là có thể chạm tới.
Nhưng mà ở bước cuối cùng này, mặc dù hắn dùng cách nào đi nữa cũng không thể bước ra khỏi.
Cảm giác ấy giống như là trăng trong gương, hoa trong nước, thấy được sờ không được, để cho hắn muốn phát điên.
"Chết tiệt! Đột phá đi! Chuyện gì xảy ra vậy chứ?" Trong lòng Tạp Tân kêu gào.
"Ừm? Chuyện gì xảy ra thế? Tạp Tân điện hạ... Hình như có chút không thích hợp!"
"Bằng thực lực của hắn, việc phá tan bình cảnh hẳn là việc nước chảy thành sông mới đúng, nhưng mà vì sao những linh khí này lại có dấu hiệu muốn tiêu tán?"
"Không phải chứ! Vậy mà Tạp Tân điện hạ lại không thể đột phá? Điều này... Điều này sao có thể?"
...
Rất nhanh, mọi người trên khán đài phát hiện điều không thích hợp.
Linh khí tụ lại, nhưng vẫn không bị Tạp Tân hấp thu, ngược lại còn có dấu hiệu sắp tiêu tán.
Phát hiện này làm cho tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
Vẻ mặt U Minh ngưng lại, trong lòng nhấc lên sóng biển ngập trời!
Quả nhiên đã xảy ra!
Tác dụng của túi bột phấn kia quả nhiên là để phòng ngừa Tạp Tân, tránh cho hắn đột phá!
U Minh chính là đường chủ của Ám Sát Đường, có thể nói là kiến thức rộng rãi.
Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói qua dạng thuốc bột gì mà có thể khiến cho người khác không thể đột phá cảnh giới, mà người trong cuộc còn hoàn toàn không biết gì cả.
Túi thuốc bột này, đơn giản là tác động lên người ta một cách thần không biết quỷ không hay nha!
Hơn nữa lúc đó Diệp Viễn cũng đã có nói rằng túi thuốc bột này đối với trình độ cường giả như hắn mà vẫn có tác dụng.
Nếu như hắn không tin mà thử một chút, có phải cả đời này cũng không có khả năng đột phá cảnh giới Ma Quân hay không?
Suy nghĩ thật sâu!
Trên tầng thứ ba của khán đài, Ý Hàm nhìn Diệp Viễn chậm rãi đứng dậy, trong con ngươi hiện lên một nụ cười.
"Xem ra, đại cục đã định! Tạp Long thành chủ, ngươi sẽ không trách ta chứ?" Ý Hàm cười nói với Tạp Long.
Tạp Long lại có vẻ cực kì thản nhiên, cười nói: "Ý Hàm điện chủ nói quá lời rồi! Đến cảnh giới bậc này của ngươi và ta, phía dưới Ma Quân đều là con kiến hôi. Tạp Tân không địch lại Nguyên Tiêu là do thực lực của hắn không đủ, ta làm sao sẽ trách ngươi? Cùng lắm thì lại bồi dưỡng thế hệ sau là được."
Nếu như Diệp Viễn nghe được những lời này thì khẳng định sẽ rất kinh ngạc.
Lần trước Ý Hàm liếc mắt đưa tình với hắn mà lại chính là điện chủ thần bí của Huyết Diệm điện!
Mà nàng với Tạp Long thành chủ giống nhau, đều là Ma Quân cường giả!
Nghe Tạp Long nói xong lời này, Ý Hàm che miệng mà cười nói: "Thành chủ đại nhân không trách thì tốt! Ngươi yên tâm, lần này ta thiếu ngươi một ân huệ."
Lông mày Tạp Long nhíu lại, hơi bất ngờ nhìn Ý Hàm, nói: "Nhân tình của Ý Hàm điện chủ so với một tên vãn bối thì quý giá hơn nhiều."
...
Diệp Viễn chậm rãi đi tới chỗ Tạp Tân, thản nhiên nói: "Ta nói rồi, việc ngươi thắng cũng không có gì là hơn người. Ngươi xem, đã không còn ai cổ vũ cho ngươi nữa rồi."
Trên mặt Tạp Tân hiện lên vẻ bối rối.
"Không, không có khả năng! Vì sao, vì sao ta lại đột phá thất bại? Điều này... Điều này không có khả năng!"
Trên mặt Tạp Tân tràn ngập vẻ bất lực, hắn hoàn toàn không có nghĩ rằng việc đột phá cảnh giới Ma Soái sẽ thất bại!
Hắn cũng càng không biết rằng từ một năm trước Diệp Viễn đã chôn xuống độc thủ, phòng ngừa hắn đột phá cảnh giới.
Tất cả mọi chuyện đã được định trước từ lúc hắn quyết định giết Diệp Viễn.
Diệp Viễn đã chứng kiến cảnh Tần Thiên lâm trận đột phá, thì làm sao có thể cho hắn cơ hội đột phá cơ chứ?
Túi bột phấn kia gọi là Tiêu Diêu Phệ Hồn Tán, là dược vật được luyện chế chuyên môn nhằm vào Ma Hồn của Ma tộc.
Chỉ cần võ giả Ma tộc uống vào thì Tiêu Diêu Phệ Hồn Tán sẽ trực tiếp tác dụng lên Ma Hồn, để cho Ma Hồn không thể cảm ngộ Thiên Cơ, cả đời này không cách nào tiến thêm một bước nữa!
Tiêu Diêu Phệ Hồn Tán vô sắc vô vị, cũng không tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với thực lực của võ giả.
Nhưng mà chỉ cần trúng chiêu thì cả đời này đừng mơ tưởng có thể đột phá.
Đến chết, bọn hắn cũng không biết rằng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Diêu Phệ Hồn Tán mà Diệp Viễn luyện chế mặc dù không thể khiến cho tu vi của U Minh cả đời không thể tiến thêm, thế nhưng chuyện đột phá cảnh giới Ma Quân thì sẽ không thể nhanh được.
"Không có khả năng! Ta là Huyết chiến chi vương! Ta làm sao sẽ bại bởi một tên Ma Tướng cao giai? A! Ta liều mạng với ngươi!"
Tạp Tân gầm thét, nhào về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà bằng trạng thái hiện tại của hắn thì căn bản là không có cách nào tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối Diệp Viễn.
Diệp Viễn thương hại nhìn hắn, thản nhiên nói: "Lúc ngươi đắm chìm vào vinh quang, thì đã định trước kết cục ngày hôm nay rồi. Ngươi, không phải là không thể thay thế. Huyết chiến chi vương sao... Một danh hiệu thật nực cười nha!"
"Vù..."
Trường kiếm của Diệp Viễn đâm tới, trực tiếp xoắn nát Ma Hồn của Tạp Tân, không có cho hắn một chút cơ hội nào.
Khán giả lặng ngắt như tờ.
Mặc dù bọn hắn đã sớm biết kết cục này, nhưng mà khi thời khắc này đã tới, bọn hắn vẫn có chút không thể tin.
Huyết chiến chi vương, truyền thuyết của Huyết Chiến đài, vậy mà lại thua như vậy?
Người thanh niên tuấn tú trên lôi đài kia đến cùng là một tồn tại đáng sợ đến thế nào?
"Trận chiến này, Nguyên Tiều thắng, Tạp Tân chết!"
Cuối cùng, trọng tài tuyên bố kết quả, phá vỡ sự yên tĩnh này.