Lời của lão giả khiến cho mọi người rơi vào tuyệt vọng.
Cường giả thần đạo cũng không phá được trận pháp, vậy thì làm sao bọn họ có thể phá được?
Đạo Linh Quả có thể đột phá Thần Cảnh ở ngay trước mắt vậy mà bọn họ lấy không được, không có thứ gì dày vò hơn.
“Đinh đại sư, ngươi là cao thủ trận đạo, có thể mang theo nhóm của ta đột phá đại trận không?” Có người hỏi.
Lão giả này không phải ai khác ngoài đại sư Đinh Chiêm Quốc của Hạo Thiên Cung.
Sau khi người của Hạo Thiên Cung rời khỏi đám người Diệp Viễn thì lập tức xâm nhập đến đây, khi bên này nguyên lực dâng trào, bọn họ cũng chạy lại đây trước.
Đinh Chiêm Quốc nhìn thấy đại trận, vẻ mặt cũng mang theo tuyệt vọng.
Đinh Chiêm Quốc nghe vậy lắc đầu: “Nếu trận pháp thần cấp dễ phá như vậy thì lão phu cần gì tìm Đạo Linh Quả?”
Nghe lời nói của hắn, mọi người lại tuyệt vọng.
Một đám người nhìn Đạo Linh Quả đang tỏa ra nguyên lực, trong lòng giống như bị hung hăng cào xé, cực kỳ khó nhịn.
“Chẳng lẽ... chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nhìn thôi sao? Nhưng… nhưng đó chính là Đạo Linh Quả!” Có người không cam lòng nói.
Loại cục diện này, cho dù là ai cũng không cam tâm.
Thần đạo, đây là thứ vô số võ giả suốt trăm nghìn năm qua theo đuổi một đời.
Dễ như trở bàn tay, gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.
Trong đám người, Ngao Khiên nhỏ giọng hỏi Diệp Viễn: “Đại nhân, kia thật sự là Đạo Linh Quả sao?”
Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Đúng là giống Đạo Linh Quả như đúc, nhưng mà... ta vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nếu nơi này có Đạo Linh Quả, năm đó phụ thân không thể nào không mang ta đến đây nhìn một lần. Hơn nữa, Dược Vương Điện khóa cửa hai mươi năm, Tôn Mạn chưa từng xuất hiện mà lần này lại đột nhiên đến cũng khiến cho ta cảm thấy kỳ quái. Còn có người mặc áo đen kia nữa, hắn không phải người bình thường! Ta nghĩ ta đã từng gặp hắn ở đâu đó rồi.”
Đạo Linh Thụ chính là do thiên địa sinh ra, từ lúc khai sinh đã là linh vật thần cấp, hiếm lạ vô cùng.
Nếu nói linh thụ bị phong ấn bên trong Phần Thiên Diệt Tuyệt Hỗn Nguyên đại trận, căn bản không có nguy hiểm gì. Lấy thực lực của Cơ Chính Dương, hoàn toàn có thể dẫn hắn đến cảm nhận.
Nhưng mà Cơ Chính Dương không làm thế!
“Đại nhân, có phải người suy nghĩ nhiều quá không? Linh dược thần cấp xuất thế, chỉ sợ Dược Vương Điện cũng không thể bình tĩnh? Huống hồ Đạo Linh Quả này quả thật siêu việt cấp chín, hẳn không phải giả?” Khương Thái Thương nói.
“Đúng vậy đại nhân, nguyên lực dao động này chắc chắn đã siêu việt cấp chín, không khác với khí tức của Đạo Linh Quả trong truyền thuyết. Hẳn là không có vấn đề gì chứ nhỉ?” Ngao Khiên cũng đáp lời.
Diệp Viễn thở dài nói: “Chỉ hy vọng là thế đi.”
Tâm cảnh của Diệp Viễn đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đối với rất nhiều chuyện cũng có cảm ứng.
Hắn vẫn cảm thấy lo lắng của mình không phải vô căn cứ.
Vào lúc Diệp Viễn đang do dự, Tôn Mạn bỗng nhiên bay lên trên không, cao giọng nói: “Chư vị, nếu đã tới nơi này, sao có đạo lý thấy bảo khố mà lại ra về tay không? Tôn Mạn có đề nghị, không biết chư vị có nguyện ý lắng nghe không?”
Lời nói của Tôn Mạn lập tức khiến mọi người chú ý.
Nghe ý tứ của hắn, xem ra Tôn Mạn có biện pháp đối phó với đại trận thần cấp!
Mọi người đang trơ mắt trong tuyệt vọng, bỗng nhiên nghe được biện pháp, bọn họ sao có thể không muốn chứ?
“Tôn điện chủ có biện pháp gì cứ nói ra!”
“Đúng vậy Tôn điện chủ, cơ hội đạt được thần đạo đang ngay trước mắt, sao chúng ta có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ?”
Các võ giả này khó dằn nổi muốn nghe biện pháp của Tôn Mạn, ngay cả Đinh Chiêm Quốc cũng không có cách nào, bây giờ chỉ có thể nghe theo y.
Trong lòng Tôn Mạn cười lạnh, ngu xuẩn như các ngươi cũng muốn đạt được thần đạo?
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không thể hiện ra trên mặt, chậm rãi nói: “Đinh đại sư chính là cao thủ trận đạo của Thần Vực, tuy rằng đại trận này là đại trận thần cấp thượng cổ, nhưng ta cảm thấy hắn hẳn có thể nhìn ra điểm yếu của trận pháp ở chỗ nào. Nếu chúng ta không thể vượt qua được trận pháp, không bằng mọi người đồng tâm hiệp lực phá vỡ đại trận này! Chúng ta có nhiều người như vậy, cho dù là đại trận thần cấp cũng không thể chịu được công kích của nhiều người!”
Nghe Tôn Mạn nói xong, đám người lập tức nổ tung. Bọn họ cảm thấy đề nghị của Tôn Mạn hay lắm, lập tức phụ họa.
“Đúng vậy, chúng ta có trăm nghìn võ giả, nếu đồng tâm hiệp lực thì lực đạo này sẽ rất đáng sợ, nói không chừng có thể phá vỡ đại trận này!”
“Đề nghị của Tôn điện chủ thật sự rất tuyệt! Trăm nghìn võ giả, trong đó có không ít cường giả Hư Huyền, ta không tin không phá được đại trận.”
“Tôn điện chủ, cứ như vậy đi, ngươi chỉ huy, chúng ta nghe lời ngươi!”
Tôn Mạn làm ra động tác để ngăn mọi người nói tiếp, cất cao giọng nói: “Chư vị Hư Huyền Cảnh không biết có ý như thế nào?”
Đinh Chiêm Quốc và Thư Vận Thanh nhìn nhau, gật đầu với nhau, Đinh Chiêm Quốc cất cao giọng nói: “Lão hủ không có ý kiến!”
“Ta cũng không có ý kiến!” Kiếm Thập Tam lên tiếng.
“Ta cũng không có ý kiến!” Hà Đại Giang cũng lên tiếng, thương thế của hắn sau khi nghỉ ngơi một thời gian đã khôi phục một ít, nhưng trạng thái hiện tại của hắn vẫn kém hơn Thư Vận Thanh.
“Không ý kiến!” Tào Thiên Hữu lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người cũng lên tiếng.
“...”
Ngay sau đó, rất nhiều giọng nói vang lên, bọn họ không có ý kiến với đề nghị của Tôn Mạn.
Đếm lại, cường giả Hư Huyền có hơn mười ba người!
Trong đó có gần một nửa là chưa từng hiện chân thân trước mặt người khác sau khi vào tới Vạn Cổ Dược Viên.
Hiện tại có vẻ ngoại trừ đề nghị của Tôn Mạn ra thì cũng không có đường khác có thể đi.
Hư Huyền cường giả không muốn cái gì, duy nhất chỉ theo đuổi Đạo Linh Quả. Muốn bọn họ rời đi, đó là không có khả năng.
Các võ giả khác sau khi nghe các cường giả Hư Huyền đáp ứng, bọn họ tự nhiên cảm thấy áp lực cực lớn.
Không hề nghi ngờ, cường giả Hư Huyền mới là người cạnh tranh mạnh nhất của Đạo Linh Quả!
Nhưng lực hấp dẫn của Đạo Linh Quả quá lớn, bọn họ không thể cự tuyệt. Hơn nữa ai nói bọn họ sẽ không có được Đạo Linh Quả đâu?
Trước khi Linh Chá Thần Vương có được “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết”, ai biết hắn là ai?
Trong các võ giả này có không hề ít cường giả Thần Vương, thậm chí có rất nhiều người là cường giả Thần Vương đỉnh phong.
Những người này chỉ kém một bước nữa là tới Hư Huyền Cảnh. Bọn họ sao có thể cam tâm buông tha Đạo Linh Quả?
Không ít người có quyết định trong lòng, một khi quơ được Đạo Linh Quả, sẽ không tiếc giá nào nuốt nó!
Chỉ cần có thể đào tẩu, tìm một chỗ bế quan, khi bọn hắn trở ra là có thể quét ngang Thần Vực!
Loại hấp dẫn này, dù là ai cũng không chống được!
Tôn Mạn gật đầu, đối với câu trả lời của những người này rất vừa lòng.
Cuối cùng, ánh mắt y nhìn về phía Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Thanh Vân, những người khác đều đồng ý, ngươi thì sao?”
Một câu này khiến ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Viễn. Lúc này bọn họ mới nhớ tới, bên người Thanh Vân Tử có hai cường giả Hư Huyền.
Về phần Ngao Khiên, bọn họ không biết hắn đã đột phá Hư Huyền.
Trước mắt bao người, Diệp Viễn trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Chúng ta... rời khỏi đi!”