Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngao Thiên, đuổi theo!”

Triệu Linh Đông lạnh lùng quát một tiếng, hai bên hông của Ngao Thiên Thần Khuyển lại mọc ra một đôi cánh!

“Vút...”

Ngao Thiên hóa thành một tia lưu quang, trực tiếp bỏ Triệu Linh Đông lại rồi rời đi.

Diệp Viễn chỉ rời đi trước đó một khắc, một chút thời gian này không đủ để cắt đứt được cường giả Hư Huyền như Triệu Linh Đông.

Triệu Linh Đông có cảm giác đã tiến gần đến Diệp Viễn nên không thể để cho hắn có cơ hội đào tẩu.

Tốc độ của Ngao Thiên lúc này chỉ sợ cũng không chậm hơn so với dung nhập thiên địa là bao.

Khoảng cách giữa hắn và Diệp Viễn đang nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh.

Tốc độ dưới chân của Triệu Linh Đông không chậm, nhưng trong miệng lại oán hận nói: "Rốt cuộc tiểu tử này còn bao nhiêu con át chủ bài? Đại trận vừa rồi lại có thể giết chết Nhị Thông, đến cùng là bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Linh Đông suy nghĩ trăm mối vẫn không có cách lý giải!

Rõ ràng trên tay Mạc Nhị Thông có Linh Tê Phá Diệt Kính, thế nhưng vì sao hắn lại không phá trận?

Cho dù hắn không phá trận thì dạng công kích như thế nào lại có thể khiến cho người có ôm thần khí như Mạc Nhị Thông bị giết chết?

Triệu Linh Đông cảm thấy cực kỳ quỷ dị.

Ba đạo thân ảnh, trong không gian của tầng bốn cứ ngươi truy ta đuổi, rất nhanh thì đã đuổi theo hơn trăm vạn dặm.

Khoảng cách giữa Ngao Thiên cùng Diệp Viễn ngày càng gần, hắn gần như có thể nhìn thấy được bóng lưng của Diệp Viễn.

Bỗng nhiên hai mắt của Ngao Thiên ngưng tụ lại, thân hình lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Giờ khắc này, tốc độ của hắn tăng vọt gấp mấy lần, trong nháy mắt đã tiến đến sau lưng Diệp Viễn.

"Bộp!"

Giữa không trung hiện lên một đạo hàn mang.

Nanh vuốt sắc bén trực tiếp đâm thủng qua ngực người phía trước.

Nhưng mà, Ngao Thiên cũng không có khoái cảm của loại xuyên thấu huyết nhục.

“Oành” một tiếng, “Diệp Viễn” hóa thành một đám hỏa diễm màu vàng nhạt, tiêu tán trong vô hình.

Toàn bộ lông trên người Ngao Thiên đều dựng thẳng, một cỗ cảm giác nguy hiểm ập lên não.

Trong hư không, một đường kiếm quang lăng lệ ác liệt vô cùng, xuyên thấu bay ra cắt về phía đầu chó của Ngao Thiên.

Một kiếm này quá gần, quả thực tốc độ nhanh tới cực điểm!

“Ngao Thiên coi chừng!”

Triệu Linh Đông vừa đuổi đến thì thấy một màn như vậy, ánh mắt của hắn như muốn nứt ra.

Nghĩ là làm ngay, thế như ngàn cân treo sợi tóc, Ngao Thiên thúc dục tốc độ của mình đến cực hạn, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Nhưng mà vẫn là chậm nửa nhịp!

Tia sáng màu xanh đã trực tiếp cắt đến một bên cánh dài ra của Ngao Thiên, khiến cho một nửa cánh bên phải bị chặt đứt!

“Ngao…”

Ngao Thiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, lắc mình một cái đi tới bên cạnh Triệu Linh Đông.

Một bóng người chậm rãi bước ra từ trong hư không, thở dài: “Đáng tiếc... Chỉ kém một chút thôi là có thể chém bay cái đầu chó này rồi.”

Bóng người này không phải Diệp Viễn thì còn là ai?

Chỉ là Diệp Viễn lúc này đã thay một bộ trường bào màu xanh, không còn là bộ dáng y phục màu trắng trước kia nữa.

“Ngao... Ngao... Ngao...”

Ngao Thiên phát ra từng trận tiếng kêu la thảm thiết, cũng không biết là đang kêu rên, hay là đang lên án hành vi vô sỉ của Diệp Viễn.

Chỉ sợ chỉ có Triệu Linh Đông mới có thể hiểu được.

Một bên cánh kia của Ngao Thiên đã bị Diệp Viễn chặt đứt hoàn toàn, máu tuôn không ngừng.

Mặc dù một kiếm này đã không lấy đi mạng của Ngao Thiên, nhưng thực sự đã làm cho nguyên khí của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.

Triệu Linh Đông gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nếu như ánh mắt có thể dùng để giết người thì hiện tại Diệp Viễn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Cảm tình giữa hắn và Ngao Thiên đã sớm vượt qua giới hạn chủ và tớ, coi nhau như thân nhân.

Ngao Thiên ăn thiệt thòi lớn như vậy, làm sao hắn có thể nào không giận cho được?

Lúc này hắn mới hiểu, cái này căn bản chính là liên hoàn kế!

Diệp Viễn để cho phân thân mặc bộ trường bào màu trắng kia để giả bộ như đang chạy trốn, chính mình lại ẩn nấp trong hư không để tùy thời có thể đánh lén!

Thật ra, tốc độ phi độn của Diệp Viễn còn nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn!

Sau khi thoát ly đại trận, Diệp Viễn lập tức phát huy dung nhập thiên địa đến cực hạn, hơn nữa còn vứt bỏ phân thân ở giữa đường, giả bộ như đã hao hết nguyên lực khi bỏ chạy.

Tại thời điểm Diệp Viễn thoát ly khỏi đại trận đã sớm tính toán thời gian thật tốt, trước khi đại trận bị nghiền nát trong tích tắc, Diệp Viễn trực tiếp trốn vào trong hư không.

Triệu Linh Đông cùng Ngao Thiên Thần Khuyển vừa ra tới thì phát hiện phân thân trước tiên, cho rằng đó chính là Diệp Viễn.

Cái ấn tượng đầu tiên này nhưng lại là tìm chết.

Cảm giác của bọn hắn cứ một mực tập trung vào hóa thân, căn bản sẽ không nghĩ tới Diệp Viễn sẽ ẩn nấp trong hư không.

Nhất là Ngao Thiên, hắn tập trung vào Diệp Viễn không chỉ dựa vào cảm giác mà còn dựa vào mùi.

Cái hóa thân này mang quần áo của Diệp Viễn thì làm sao có thể không có mùi của Diệp Viễn cơ chứ?

Trong lúc hắn toàn lực bộc phát, thời điểm muốn giết chết Diệp Viễn, một khi đã đánh chiêu thức ra thì căn bản không cách nào kịp đưa ra phản ứng thứ hai.

Hết thảy những điều này nói ra thì chậm nhưng kỳ thật lại có tốc độ ánh sáng trong tích tắc mà thôi.

Một màn này quá mức ngoài ý muốn, thế nên Triệu Linh Đông cùng Ngao Thiên đều không kịp phản ứng, bị tổn thất nặng nề.

Chỉ là, Diệp Viễn vẫn không hài lòng về cái thành quả chiến đấu này cho lắm.

Một kiếm này, hắn súc thế đã lâu, trong lòng tràn đầy tự tin cho rằng có thể chém rớt đầu chó Ngao Thiên, không ngờ vẫn để cho hắn tránh thoát.

“Cơ Thanh Vân, ngươi đây là đang muốn tìm chết!” Triệu Linh Đông nghiến răng nghiến lợi nói.

Đã không biết bao nhiêu năm rồi hắn chưa hề tức giận như thế.

Hắn tình nguyện để chính mình bị thương cũng không muốn chứng kiến Ngao Thiên bị thương.

Đối mặt với lửa giận của Triệu Linh Đông, Diệp Viễn lại rất lạnh nhạt nói: “Nói như kiểu ngươi sẽ thả ta rời đi không bằng! Nếu các ngươi đã tới giết ta, thì cũng phải làm tốt tâm lý bị giết. Một điểm giác ngộ như vậy cũng không có thì ngươi... không cách nào giết ta được!”

Triệu Linh Đông tức giận nói: “Thật sao? Vậy thì ta đây sẽ nhìn xem, đến cùng ngươi có bao nhiêu thủ đoạn! Hôm nay, ta nhất định phải băm thây ngươi thành vạn đoạn!”

“Rống!”

Triệu Linh Đông nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên trên mặt và tay của hắn mọc ra bộ lông dữ tợn!

Hàm răng của hắn cũng mọc thêm răng nanh, đầu ngón tay cũng mọc ra móng vuốt sắc bén.

Thân thể của hắn phủ phục trên không trung, nhìn lên tựa như một con chó lớn!

“Ồ, vậy mà lại biến thành chó rồi! Thì ra đây mới là trạng thái mạnh nhất của ngươi, thật không hổ với danh xưng Linh Khuyển Thần Vương! Chó lớn với chó bé, thật sự là một tổ hợp vô địch.” Vẻ mặt Diệp Viễn nghiền ngẫm nói.

Triệu Linh Đông với một bộ dáng như chó, nhưng miệng lại phun ra tiếng người nói: “Hi vọng một lát nữa ngươi vẫn còn có thể cười được!”

“Vèo!”

Bỗng nhiên thân hình Triệu Linh Đông biến mất không thấy gì nữa, Diệp Viễn chỉ cảm thấy cổ của mình mát lạnh, một cái chân chó đã đập vào cổ của hắn rồi.

Cái thủ pháp này không khác với Ngao Thiên là bao.

Nhưng mà, Diệp Viễn đã triển khai toàn bộ tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất, sớm đã để nhất cử nhất động của Triệu Linh Đông ở trong mắt.

Hắn không có một chút bối rối nào, trong khoảnh khắc, thần kiếm Tru Tà bay ra khỏi vỏ với một góc độ cực kỳ quỷ dị đâm về phía cổ họng của Triệu Linh Đông!

Thần kiếm Tru Tà xuất phát sau mà lại đến trước, đúng là còn nhanh hơn Triệu Linh Đông một chút.

Sắc mặt Triệu Linh Đông trầm xuống, không nghĩ tới Diệp Viễn lại sử dụng lối đấu pháp lưỡng bại câu thương như vậy.

Móng vuốt của hắn vừa rồi, tuy rằng Diệp Viễn đã dâng mạng lên, nhưng có thể chính bản thân hắn tuyệt đối cũng sống không được.

Gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm, người dũng cảm sẽ chiến thắng!

Rốt cuộc Triệu Linh Đông cũng đành phải nhượng bộ!

Một khắc cuối cùng, thân thể của hắn thoáng nghiêng về phía sau, hiểm hiểm tránh được một kiếm này của Diệp Viễn.

Mà kém một chút như vậy thôi thì móng vuốt của hắn cũng không có cách nào xuyên thấu cổ họng của Diệp Viễn.

Một giọt máu tươi lưu lại trên cổ Diệp Viễn, rốt cuộc cổ họng của hắn vẫn là bị cắt rách một vết nhỏ.

Nhưng mà Triệu Linh Đông biết rõ, một chiêu này của hắn vẫn là thua cuộc!

"Ngay cả mạng sống cũng không nỡ, vậy mà ngươi còn dám nói ngươi yêu chó của ngươi biết bao?” Diệp Viễn hồn nhiên chưa phát giác ra đau đớn trên cổ nên chế nhạo cười, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK