Ngày hôm đó, trên khán đài của Huyết Chiến đài không còn chỗ trống.
Những võ giả ngồi đó đều vô cùng cuồng nhiệt, đều sùng bái Tạp Tân từ tận đáy lòng.
Chuyện “Huyết Chiến chi vương” trở lại Huyết Chiến đài đủ khiến bọn họ sướng phát điên.
Mỗi ngày, người lên Huyết Chiến đài đều là người điên.
Ma tộc vỗn dĩ rất hiếu chiến, còn bọn họ chính là những người hiếu chiến nhất trong số những người hiếu chiến đó.
Cho nên bọn họ vô cùng sùng bái “Huyết Chiến chi vương.”
Tạp Tân là một huyền thoại, là thần tượng mà bọn họ sùng bái nhất.
“Ha ha, chờ hai trăm năm rồi, cuối cùng Tạp Tân điện hạ cũng ra tay lần nữa. Lần này, chắc sẽ lại trở thành huyền thoại, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.”
“Ngươi đặt cược cho Tạp Tân điện hạ bao nhiêu?”
“Ha ha, ta đặt toàn bộ tài sản luôn. Chuyện này có gì phải do dự. Ngươi thì sao?”
“Ta cược ba vạn Ma Nguyên Thạch, tám mươi phần trăm tài sản của ta rồi. Huyết Chiến đài bị sao vậy, trận này mà dám còn mở đánh cược.”
“Kệ đi, cho tiền thì tội gì không lấy.”
Trên khán đài mọi người hưng phấn vô cùng, cuối cùng cũng được nhìn thấy Huyết Chiến chi vương trong truyền thuyết thi đấu, lại còn có thể kiếm tiến. Chưa bao giờ gặp được chuyện tốt thế này.
Tất nhiên có người không hiểu tại sao Diệp Viễn dám thách đấu với Tạp Tân.
Nhưng khi nghe được cảnh giới của Diệp Viễn thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Ma Tướng trung kỳ thách đấu với Huyết Chiến chi vương?
Cái này không phải muốn chết thì là gì?
Khu khách quý ở tầng hai khán đài cũng không còn chỗ ngồi.
Một số đại lão của một số gia tộc nhỏ còn phải đứng ở hàng sau.
Những người thấp kém hơn và người thường thì chỉ có thể chen chúc ở bên ngoài.
…
Gia chủ của bốn đại gia tộc đều đang ngồi ở đây.
Tạp Lan là gia chủ đương thời của Tạp gia, phụ tránh quản lý công việc của Tạp gia.
Mặc dù Tạp gia ở trong phủ thành chủ thế nhưng bọn họ và phủ thành chủ lại tách biệt.
Sau Tạp Tác, Tạp gia luôn là người thống trị Vương thành Tạp bằng, địa vị vững chắc không ai lay chuyển được.
Tạp gia rất có nhiều nhánh, hậu bối nhiều vô số, Tạp Tân chính là người nổi bật nhất.
“Phiền Lân, Phiền gia các người nhặt được một Ma Dược Sư lợi hại nhưng hóa ra lại là một kẻ ngu. Phiền gia tới đông như vậy là để nhặt xác cho hắn à?” Tạp Lan châm chọc nói.
Phiền Lân là gia chủ của Phiền gia, nghe vậy ngay lập tức mỉa mai: “Hừ. Trận đấu còn chưa bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết.”
Tạp Lan cười to nói: “Ta biết thực lực của tiểu tử này không tệ, một mình giết chết được ba người Tinh Diệu. Nhưng mà các ngươi biết rõ thực lực của Tạp Tân rồi đấy, tiểu tử này có lợi hại hơn nữa thì cũng không đánh lại được hắn.”
Phiền Lân cố chấp nói: “Đợi Tạp Tân thắng rồi mới tới lượt ngươi khoác lác.”
Tap Lan cười nói: “Vậy được, được, chờ khi Tạp Tất đánh tên tiểu tử kia thành thịt nát rồi ta lại tiếp tục khoác lác. Ha ha ha…”
Phiền Lân xanh mặt, hừ lạnh, không nói câu nào.
Hắn cũng không tin Diệp Viễn có thể thắng trận này cho lắm.
Tìm được một Ma Dược Sư vô cùng lợi hại làm Phiền Lân hưng phấn không ngủ được.
Nhưng mới chỉ hưởng phúc vài ngày, hầy.
“Ly Cơ, ngươi và Nguyên Tiêu có quan hệ tốt nhất. Ngươi nói xem hắn có hy vọng thắng không?” Phiền Lân nhỏ giọng hỏi Ly Cơ.
Sắc mặt Ly Cơ cực kỳ xấu, lắc đầu, không biết phải nói thế nào.
Lúc Diệp Viễn thách đấu chắc chắn hắn không biết Tạp Tân đáng sợ cỡ nào.
Hắn giết chết rất nhiều người mới có được danh hiệu “Huyết Chiến chi vương”.
Nàng không hề biết chuyện Diệp Viễn thách đấu với Tạp Tân, nếu như biết, nàng chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hiện tại, mũi tên đã bắn ra, không thể lấy lại được.
Lúc này, trọng tài của Huyết Chiến đài đi lên giữa trung tâm võ đài, lớn tiếng nói: “Hôm nay là một trận chiến giữa hai bên, môt bên là Tạp Tân điện hạ, người được gọi là Huyết Chiến chi vương, bên kia là Nguyên Tiêu, người được cung phụng hàng đầu của Phiền gia. Hai tháng trước Nguyên Tiêu đã thách đấu với Tạp Tân điện hạ, trận đấu này sẽ kéo dài cho đến khi có người chết mới dừng lại.
Trọng tài vừa dứt lời, tiếng gầm rống trên khán đài vang lên ầm ầm.
“Tạp Tân điện hạ vạn tuế. Giết chết cái tên ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình kia đi.”
“Huyết Chiến chi vương uy vũ. Huyết Chiến chi vương uy vũ.
“Tạp Tân điện hạ, ta yêu ngươi.”
…
Mặc dù Tạp Tân đã hai trăm năm không thi đấu nhưng nhân khí của hắn ở Huyết Chiến đài vẫn cao như trước.
Không chỉ có nam võ giả sùng bái hắn mà còn rất nhiều rất nhiều phu nhân và nữ võ giả.
Bọn họ không ngần ngại thể hiện sự sùng bái, hô Tạp Tân vạn tuế.
Trong mắt bọn họ, Diệp Viễn sớm đã chết rồi.
Hai trăm năm trước, Tạp Tân có thể giết người cùng cảnh giới trong nháy mắt. Thực lực bây giờ chắc chắn càng khó lường hơn.
“Hiện tại, mời Huyết Chiến chi vương Tạp Tân điện hạ vào sân thi đấu.” Trọng tài lớn tiếng nói.
Vừa dứt lời, tiếng hò hét lại nổi lên từ bốn phía.
Tạp Tân mặc áo bào màu trắng, thản nhiên từ trong thông đạo đi ra, bá khí không ai bì nổi.
Loại cảm giác này đã lâu không thấy.
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, Tạp Tân không hề cảm thấy vui vẻ hay sôi sục mà ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Đứng trên võ đài, hắn thấy như trở lại võ đài đẫm máu trước đây.
Bây giờ thực lực của hắn đã mạnh hơn xưa rất nhiều.
Nhưng mà lúc này đứng ở đây, cảm giác máu lạnh lập tức trở lại.
Ở chỗ này, hắn sẽ không coi thường bất kỳ đối thủ nào.
Vô số lần liều mạng chiến đấu làm hắn hiểu được một điều, coi thường đối thủ chính là nguy hiểm chết người.
“Mời Nguyên Tiêu công tử vào sân thi đấu.”
Trong thông đạo, Diệp Viễn toàn thân mặc áo bào màu đen chậm rãi bước ra.
Diệp Viễn ra thi đấu, ngay lập tức gây náo loạn.
“Nguyên Tiêu không phải là Ma Tướng trung giai sao, sao lại biến thành Ma Tướng cao giai rồi?”
“Mới một năm trôi qua đã tiến bộ như vậy?”
“Thảo nảo dám thách đấu với Tạp Tân điện hạ, xem ra có chút tài năng.”
“Ha ha, nhưng mà tiến bộ thì đã sao. Tạp Tân điện hạ đã đạt tới cảnh giới nửa bước Ma Soái, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá thành Ma Soái, Diệp Viễn chỉ có thể chết.”
…
Trước đó có tin tức truyền ra ngoài rằng Diệp Viễn chỉ là một Ma Tướng trung giai, nhưng khi Diệp Viễn xuất hiện trước mặt mọi người thì hắn đã mạnh hơn rất nhiều, đã trở thành Ma Tướng cao giai.
Trong một căn phòng bí ẩn, U Minh thấy Diệp Viễn đột phá cảnh giới thì nhíu mày.
“Tiểu tử này, thế mà lại cưỡng ép đột phá cảnh giới. Xem ra chúng ta quá coi trọng hắn rồi.” U Minh thở dài.
Vẻ mặt Huyết Ưng biến sắc, nói: “Xong rồi, trận đánh cược lần này quá lớn, lợi nhuận ba năm mất trắng rồi.”
Ban đầu Tạp Tân nhìn thấy Diệp Viễn thì vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó liền lộ ra vẻ mặt trào phúng.
“Không ngờ ngươi vì trận thách đấu này mà lại đột phá cảnh giới. Ha ha, nhưng ngươi cho rằng đột phá một cảnh giới nhỏ thì có thể giết chết ta sao?” Tạp Tân cười nói.
Đối với võ giả thiên tài thì cưỡng ép đột phá cảnh giới là điều tối kỵ, có thể dẫn tới căn cơ không được ổn định.
Tạp Tân, Tần Thiên, những thiên tài này tu luyện đều tiến bộ rất nhanh nhưng luôn phải áp chế cảnh giới, không để cảnh giới tăng quá nhanh, giữ lại tối đa tiềm lực.
Nhưng Diệp Viễn vì trận đấu hôm nay mà lại cưỡng ép đột phá cảnh giới, làm cho căn cơ của hắn không ổn định.
Mặc dù thực lực tăng lên nhưng lại là một quả bom hẹn giờ.
Không biết lúc nào sẽ phát nổ.