Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, loại đan dược mà Hám Thanh Tử chọn cho hai người là Tử Thanh Ngọc Tiêu Đan.

Tử Thanh Ngọc Tiêu Đan là đan dược cấp chín, có độ khó ở mức trung bình. Các Đan Đế cao cấp cũng không mấy dễ dàng có thể luyện ra được.

Tất nhiên, với thực lực của Tả Thanh thì có lẽ luyện chế không phải là vấn đề quá lớn, chỉ còn vấn đề về phẩm cấp mà thôi.

Trái lại, Diệp Viễn thì tỏ ra thờ ơ trước đề thi này.

Tả Thanh cười khẩy trong bụng: Làm bộ làm tịch! Để ta xem ngươi có thể làm bộ làm tịch đến lúc nào.

“Bắt đầu đi!” Hám Thanh Tử cất giọng nói.

Ngay từ đầu Tả Thanh đã tích tụ sức mạnh, Hám Thanh Tử vừa ra lệnh thì hắn liền trực tiếp vung tay lên, làm số linh dược trên bàn vỡ nát.

Những mảnh vụn thuốc ngưng tụ lại thành dược phôi.

Mọi người lấy làm kinh ngạc trước động tác của Tả Thanh.

Tả Thanh cũng coi như là hình mẫu điển hình cho người dũng cảm hơn sau thất bại, sau khi bị Diệp Viễn đánh bại thì không hề chán nản mà trái lại chịu khó tu luyện, trong thời gian ba trăm năm ngắn ngủi đã đạt được đến cảnh giới Đan Đế cao cấp.

Từ Đan Đế sơ cấp lên đến Đan Đế cao cấp chỉ trong ba trăm năm là một thành tích vô cùng đáng nể.

Không phải ai cũng dị thường như Diệp Viễn, có thể hoàn thành bước này chỉ trong vỏn vẹn mười năm.

Trên thực tế, ngay từ khi rời khỏi Vân Cao Thành thì Diệp Viễn đã là Đan Đế trung cấp.

Trong thời gian đó, Diệp Viễn tham gia đấu đan với cường độ liên tục, nhưng nhờ đó hắn cũng tiếp thu và học hỏi được sở trường của mọi môn phái, đẩy mạnh thực lực đan đạo của mình một cách đáng kể.

Nên khi đem ra so với Diệp Viễn thì thành tích của Tả Thanh mới trở nên nhạt nhòa.

Khi Tả Thanh còn đang ở Đan Đế trung cấp thì Diệp Viễn đã ngồi ngang hàng với những cường giả đỉnh cao của Thần Vực rồi.

Là phó thành chủ của Vân Cao Thành, bình thường Tả Thanh cũng sẽ không dễ dàng ra tay.

Bản lĩnh thể hiện ra hôm nay đã cho thấy nền tảng thâm hậu của hắn.

Nhưng Diệp Viễn còn làm việc khiến người ta kinh ngạc hơn thế, hắn bước từ trong trận pháp ra ngoài, chuyện trò cùng Hám Thanh Tử.

Hám Thanh Tử sững sờ rồi bật cười: “Tên tiểu tử này, ngươi coi thường Tả Thanh quá đấy! Nói gì đi nữa thì hiện tại hắn cũng là phó thành chủ của Vân Cao Thành, không thể khinh rẻ thực lực của hắn được đâu!”

Diệp Viễn liếc nhìn Tả Thanh, thản nhiên cười nói: “Cho hắn chạy trước một trận, nếu không hắn lại kêu ta bắt nạt hắn.”

Tả Thanh vốn đang tập trung toàn bộ tâm trí vào quá trình ngưng tụ vụn thuốc thành dược phôi, liếc thấy hành động của Diệp Viễn thì suýt nữa hộc máu ra ngoài.

May là thực lực của hắn hơn người nên vẫn khống chế được số linh dược kia.

“Tên chết tiệt này chắc chắn là đang muốn chọc cho mình tức chết! Kệ hắn, chỉ cần mình luyện chế ra được đan dược thì hắn thua chắc rồi!” Tả Thanh trộm nghĩ.

Thật ra Diệp Viễn không hề chọc tức gì hắn ta, đối với Diệp Viễn thì một khi đã bước vào trạng thái luyện dược, luyện dược sư sẽ tập trung toàn bộ tâm trí vào đó, làm gì còn có hơi sức đâu mà lo chuyện của người khác?

Nhưng Tả Thanh lại cứ phải để ý đến hắn cho bằng được.

Ở yếu tố đầu tiên là khả năng tập trung, Tả Thanh đã thua Diệp Viễn không chỉ một bậc.

Diệp Viễn chỉ nghĩ đơn giản rằng việc đấu đan hoàn toàn không khó khăn gì đối với hắn.

Hắn có thể luyện chế ra được đan dược cấp chín dễ như trở bàn tay.

Lần trước luyện chế Cửu Chân Đan, vì muốn đan dược có được hiệu quả cao nhất nên Diệp Viễn mới dốc hết toàn bộ sức lực.

Nhưng vừa rồi khi Tả Thanh bắt đầu ra tay thì hắn đã mất đi hứng thú thi đấu rồi.

Quá yếu!

Mỗi người ngưng tụ vụn thuốc thành dược phôi theo một cách khác nhau.

Khi một kẻ lành nghề ra tay là biết ngay người đó có bản lĩnh cỡ nào. Cách ngưng tụ những mảnh linh dược thành dược phôi của Tả Thanh sẽ không thể làm cho linh dược phát huy được hết hiệu quả của đan dược, sức lửa còn quá kém.

Hám Thanh Tử lắc đầu cười phá lên: “Nói vậy là hắn chẳng còn chút hy vọng nào à?”

Diệp Viến cười đáp: “Nửa chút cũng không.”

Hám Thanh Tử khẽ cất tiếng thở dài: “Xem ra hai mươi năm qua, thực lực đan đạo của ngươi chẳng những không thụt lùi mà còn ngày càng tiến bộ hơn!”

Diệp Viễn đáp: “Chẳng phải lão cũng vậy à?”

Hám Thanh Tử lắc đầu nói: “Khác nhau chứ! Chắc có lẽ đời này của ngươi đều đặt hết tâm trí vào võ đạo nhỉ? Nhưng năm xưa khi nghe tin tiểu tử ngươi qua đời, quả thực lão phu cũng đã kinh ngạc một thời gian dài đấy.”

Diệp Viễn cười nói: “Vẫn là lão ca nhớ thương ta! Chứ e rằng nhiều lão già hay tin ta chết còn sung sướng nhảy nhót tưng bừng ấy chứ? Ừm… bao gồm cả tên kia nữa.”

Hám Thanh Tử cười bảo: “Lão phu chẳng có bất cứ xung đột gì về lợi ích với ngươi, hiển nhiên sẽ không mong ngươi chết làm gì. Nếu như ngươi thực sự có thể tìm ra con đường thần đạo thì chưa biết chừng mấy lão già bọn ta đây còn nhận được thêm lợi!”

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Con đường thần đạo nào có dễ dàng như thế? Mười vạn năm qua, có biết bao bậc anh tài tuyệt thế không làm được huống chi là ta?”

Hám Thanh Tử bật cười trách móc: “Tiểu tử nhà ngươi, thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà!”

Hai người nhìn nhau rồi phá lên cười.

Hai người chuyện trò qua lại khiến những người bên dưới lôi đài nhìn tới ngây ngẩn cả người.

Thanh Vân Tử đại nhân thì đúng là thần tượng của bọn họ, nhưng coi thường Tả Thanh đại nhân như vậy, liệu có khinh miệt người ta quá không?

Dù sao đi nữa thì lúc này Thanh Vân Tử đại nhân mới chỉ là Đan Đế sơ cấp mà thôi.

Chẳng lẽ Thanh Vân Tử đại nhân tái sinh trở lại thì tính cách cũng bị ảnh hưởng theo?

Không ai ngờ được cuộc chuyện trò kia lại kéo dài suốt cả một ngày.

Hám Thanh Tử và Diệp Viễn trò chuyện rất hợp ý, có lúc thì cười sảng khoái có lúc lại chau mày rầu rĩ, dường như hoàn toàn quên mất chuyện đấu đan đang diễn ra.

Luyện chế đan dược cấp chín phải mất thời gian ít nhất ba ngày mới có thể luyện thành được đan.

Nhưng Diệp Viễn lãng phí nguyên một ngày thì còn thi đấu gì nữa?

Cho đến tận trưa ngày hôm sau, Diệp Viễn mới thong thả đứng dậy, nói: “Lão ca, chúng ta nói chuyện sau nhé, để ta tống cổ tên này đi cái đã.”

Hám Thanh Tử gật đầu, cười nói: “Ngươi tranh thủ thời gian đi, lãng phí mất một ngày rưỡi rồi đấy.”

Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm, chắc chắn xong trước tên đó.”

Nói xong, Diệp Viễn đi thẳng vào trong trận pháp.

Vẻ mặt Hám Thanh Tử trở nên nghiêm nghị, chậm hơn một ngày rưỡi mà vẫn có thể hoàn thành xong trước Tả Thanh?

Chính bản thân hắn cũng không làm được điều này.

Chẳng lẽ, trong hai mươi năm trọng sinh, thực lực đan đạo của Cơ Thanh Vân đã có bước tiến bộ lớn đến như thế?

Diệp Viễn đến trước bàn, cũng vung tay làm vỡ nát số linh dược cấp chín kia.

Cũng là quá trình ngưng tụ vụn thuốc thành dược phôi nhưng động tác của Diệp Viễn đẹp hơn nhiều.

Chứng kiến cảnh ấy, sắc mặt Hám Thanh Tử lại càng nghiêm nghị hơn.

Đến cảnh giới của hắn, chỉ cần thoáng nhìn là biết bản lĩnh của người nào cao người nào thấp. Chỉ một động tác này đã cho thấy thực lực của Diệp Viễn đủ để bỏ xa Tả Thanh không chỉ mười con phố.

“Có vẻ như khả năng điều khiển nguyên lực của tên tiểu tử này ngày càng tinh vi hơn rồi! Đúng là một gã quái thai!” Hám Thanh Tử lẩm bẩm tự nói một mình.

Luyện chế xong dược phôi, Diệp Viễn vung một tay lên, Tịnh Đàn Thánh Hỏa bắt đầu làm nóng dược đỉnh.

Cách hắn làm trông giống như đang nấu cơm, không khác gì Tiêu Như Yên và Nhậm Đông trước đó.

Nhưng bản lĩnh của hắn thì hoàn toàn khác hẳn hai đồ đệ.

“Đúng là gặp ma thật rồi! Rõ ràng chỉ như đang nấu cơm mà sao cảnh tượng Thanh Vân Tử đại nhân tạo ra lại có thể khiến người ta thấy đã mắt thế nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK