Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thanh Vân Tử đại nhân, ngài vừa mới nói là… Ma tộc?” Một cường giả Thần Vương hơi không bình tĩnh hỏi.

Mặc dù truyền thuyết về Ma tộc rất ít, nhưng võ giả Thần Vực cũng không phải là không biết gì cả.

Trong lịch sử, Nhân tộc mấy lần đại chiến với Ma tộc, không thể không để lại một chút dấu vết nào.

Chỉ là, dù sao truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết.

Hôm nay từ trong miệng Diệp Viễn nói ra lại là một loại cảm giác khác rồi.

"Phải đó, Thanh Vân Tử đại nhân, rốt cuộc Ma tộc mà ngài vừa mới nói là xảy ra chuyện gì vậy?" Lại một cường giả Thần Vương khác hỏi tới.

Có thể cảm giác được, bầu không khí trên quảng trường đã trở nên có chút khác với lúc trước, một loại bầu không khí gọi là sợ hãi đang dần dần khuếch tán ra.

Trong truyền thuyết, Ma tộc lấy cường đại mà nổi danh, bọn chúng dường như có thân thể bất tử!

"Cơ Thanh Vân, nói chuyện cho rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!” Quách Hủ trầm mặt nói.

Lúc này, một luồng uy áp khủng bố tới cực điểm từ trên trời giáng xuống!

Một lão giả mặc hoa phục lăng không mà đứng, xuất hiện trên không trung của quảng trường Thiên Thánh.

"Vân Tiêu đại nhân! Là Vân Tiêu đại nhân!"

"Bái kiến Vân Tiêu đại nhân!"

"Bái kiến Vân Tiêu đại nhân!"

Lão giả mặc hoa phục này chính là một trong tam cự đầu Thánh Thành, Vân Tiêu!

Tạm cự đầu Thánh Thành có địa vị chí cao vô thượng, mỗi một người bọn họ đều tương đương với tồn tại của Thập Đại Thần Vương.

Dù Vân Tiêu không nằm trong Đại Thần Vương, đó là bởi vì Thiên Cơ Lâu chỉ chọn ra Thập Đại Thần Vương.

Thực lực của hắn so với Thập Đại Thần Vương cũng không thua kém bao nhiêu!

Vân Tiêu vừa xuất hiện, đám võ giả Thánh Thành từng người một đều bái lạy.

Tam cự đầu chính là thần trong mắt bọn họ!

"Ha ha, Cơ lão đệ, nhiều năm không gặp, phong thái càng lớn hơn trước kia nha! Ngày trước lão phu bế quan nên đã chậm trễ lão đệ, vẫn mong lão đệ đừng chê trách!” Vân Tiêu vuốt râu cười nói với Diệp Viễn.

Lão đông tây này, thật biết giả bộ!

Trong lòng Diệp Viễn hung hăng khinh bỉ lão cẩu này một chút, hắn xuất hiện thật đúng lúc, mình vừa muốn nói chuyện Ma tộc ra, gia hỏa này liền nhảy ra, rõ ràng là cố ý mà.

Nhưng nếu Vân Tiêu đã tự mình xuất hiện rồi thì có mấy lời hắn không thể nói tiếp được nữa.

Diệp Viễn nhìn Vân Tiêu, như cười như không nói: "Ha ha, ngược lại cũng không đến mức chậm trễ, bọn huynh đệ tỷ muội của Thánh Thành rất nhiệt tình. Ta còn cho rằng Vân lão ca còn muốn bế quan thêm mười năm tám năm nữa, ta cũng thân cận với mọi người hơn một chút.”

Vân Tiêu biết Diệp Viễn đang cố ý làm hắn buồn nôn, đừng nói mười năm tám năm nữa, theo ngươi đùa giỡn như vậy, lại qua mấy ngày, toàn bộ Thánh Thành còn không bị ngươi quật cho lật lên trời à?

"Ha ha, xem lời lão đệ nói kìa! Chỉ là gần đây lão phu có cảm ngộ, thời gian bế quan một tháng, hôm nay vừa vặn xuất quan lập tức bảo Quách Hủ đến mời ngươi qua. Nào biết tiểu tử này không thể trông cậy được, vậy mà lại đắc tội Cơ lão đệ. Đi về ta nhất định phạt hắn thật nặng.”

Lão hồ ly Vân Tiêu này nào có dễ đối phó như vậy?

Lời nói ra nước chảy không lọt, căn bản không để cho Diệp Viễn có nửa điểm cơ hội gây khó dễ.

Diệp Viễn hiểu rõ, phạt nặng cái gì, căn bản chính là chuyện nói bừa.

Mặc dù Quách Hủ chỉ là đệ tử của Tử Kim Điện, nhưng luận về địa vị thì có thể so với trưởng lão.

Phạt nặng? Phạt thế nào?

Lời này chỉ là nói cho Diệp Viễn nghe một chút mà thôi.

Chỉ là Quách Hủ nghe được lời này lại là cảm thấy phải chịu đựng nhục nhã vô cùng.

Vân Tiêu đại nhân vì một người ngoài, vậy mà ở trước mặt nhiều võ giả như vậy nói muốn khiển trách mình!

Diệp Viễn cười cười, nói: "Vân lão ca quá khách khí rồi, lẽ nào phải chấp nhặt với tiểu bối?"

Quách Hủ còn chưa có đến mức đó, một câu của Diệp Viễn lại làm cho hắn vạn phần bạo kích, thiếu chút nữa đã hộc ra một ngụm máu rồi.

Tên này quá hống hách rồi!

Rõ ràng ngươi cùng bối phận với ta, vậy mà lại không biết xấu hổ mà tự nâng thân phận mình lên!

Nói loại lời này không thấy ngượng à?

Nhưng hắn ở loại tình thế này, dù hắn có bất mãn cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

Không nghe thấy, Vân Tiêu vừa mở miệng liền gọi một tiếng lão đệ à?

Vân Tiêu là trưởng bối của hắn, hai người xưng huynh gọi đệ, chẳng phải Diệp Viễn liền trở thành trưởng bối của hắn sao?

Nhưng với võ giả khác xem ra, lời của Diệp Viễn cũng không có gì không ổn.

Thế giới của võ giả, trước giờ đều là đạt giả vi tôn.

Trước khi trọng sinh, Cơ Thanh Vân đã là bối phận ngang hàng cùng với đám người Vân Tiêu rồi. Nói hắn là tiểu bối, cũng là chuyện rất bình thường.

Mặc dù Quách Hủ đã đột phá Hư Huyền, nhưng so với đẳng cấp của Vân Tiêu vẫn kém quá xa.

Chỉ có điều, tự Quách Hủ không cho là như vậy mà thôi.

Vân Tiêu cười ha ha nói: "Cơ lão đệ đúng là người bao dung đại lượng! Nếu đã như thế, vậy ta liền thay tiểu tử Quách Hủ này tạ ơn với Cơ lão đệ rồi. Cơ lão đệ, nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, đến Thiên Thánh Tháp ngồi chút được chứ?”

Diệp Viễn cũng không do dự nhiều, gật gật đầu.

Vân Tiêu đi ra, xuất diễn luyện đan miễn phí tự nhiên diễn không nổi nữa.

Nhưng Diệp Viễn cũng không thật sự diễn kịch, mặc dù lời nói nửa thật nửa giả, nhưng hắn giúp đám người luyện đan cũng là có ý muốn ngăn cản Ma tộc.

Hắn không thể luyện đan giúp từng võ giả một, cũng chỉ có thể làm hết sức, người nghe theo mệnh trời thôi.

Trong Thiên Thánh Tháp, Vân Tiêu tỏ ra thân thiện vô cùng nhưng trong lòng hắn đã đau đầu không thôi với Diệp Viễn.

Hắn phát hiện, Diệp Viễn của hiện tại thật sự không còn là thiếu niên ngay thẳng một lòng chỉ hướng tới đan đạo trước kia nữa.

Mặc dù chỉ là làm ra một chút thủ đoạn nho nhỏ, nhưng Vân Tiêu lại hoàn toàn bại trận rồi.

Luận tâm cơ, luận thủ đoạn, Cơ Thanh Vân tuyệt đối là một đối thủ khó dây dưa!

Hắn tính toán trong lòng, làm thế nào mới có thể tiễn bước vị tôn đại thần này.

Lên trà ngon, Vân Tiêu đón nhường trái phải, tươi cười chân thành nói với Diệp Viễn: "Lần này Cơ lão đệ đến Thánh Thành, chẳng biết có thể giúp gì đây?”

Diệp Viễn không có đáp lời, chỉ là cười như không cười nhìn Vân Tiêu, nhìn đến trong lòng hắn sợ hãi một trận.

Gặp quỷ rồi!

Rốt cuộc là trong hai mươi năm qua tiểu tử này đã gặp được kỳ ngộ gì mà cả người hoàn toàn thay đổi đến thoát thai hoán cốt như vậy?

Vân Tiêu thầm mắng trong lòng.

"Ha ha, xem lời này của Vân lão ca kìa, lẽ nào không có chuyện thì không thể đến thăm ngươi sao? Tính ra, ngươi với ta cũng đã có năm sáu mươi năm không gặp mặt rồi.” Ngay lúc Vân Tiêu có chút không biết phải làm thế nào thì Diệp Viễn cười nói.

Vân Tiêu sững người, không ngờ Diệp Viễn lại nói ra lời như vậy.

Hắn cho rằng Diệp Viễn vừa mở miệng là muốn nói đến chuyện Ma tộc, đã sớm nghĩ kỹ kế sách ứng đối rồi.

Đúng lúc Gia Cát Thanh Huyền không ở, hắn chỉ cần lấy lý do không thể làm chủ, đem mọi chuyện đều đẩy qua cho Gia Cát Thanh Huyền là xong rồi.

Nhưng Vân Tiêu làm sao cũng không ngờ tới, Diệp Viễn cư nhiên kéo việc nhà nói với hắn.

Đạn pháo đã chuẩn bị xong không đánh ra được, Vân Tiêu thiếu chút nữa đã nhịn đến nội thương.

"Vân lão ca đây là biểu tình gì? Chẳng lẽ là, Vân lão ca không hiếm lạ gì Vân mỗ đến thăm ngươi?” Diệp Viễn bỗng nhiên nhíu mày nói.

Lúc này Vân Tiêu mới lấy lại tinh thần, vội vàng khoát tay cười nói: "Không phải không phải, đương nhiên không phải! Cơ lão đệ có thể nhớ đến lão ca, lão ca vui vẻ còn không kịp nữa, sao lại có thể không hiếm lạ? Nếu như lão đệ đã đến rồi, cũng tốt để lão ca tận lực thể hiện bổn phận của chủ nhà!”

Ta hiếm lạ cái rắm!

Nếu ta dám nói một chữ "không", phỏng chừng ngươi lập tức lại muốn đến quảng trường đi luyện đan rồi đi?

Cái tên gia hỏa này, quả thực là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Diệp Viễn nghe thấy vậy, gật đầu cười nói: "Nếu như lão ca nhiệt tình như thế, vậy Cơ mỗ liền quấy rầy lão ca rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK