Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp công tử đi thong thả! Nghiên Nhi, ngươi im miệng cho ta!” Diệp Viễn quay người muốn đi gấp, Ly Nhi vội vàng gọi lại hắn.

“Ly Nhi cô nương, Diệp mỗ chỉ là thuận miệng nói, cô nương coi như không nghe thấy là được rồi.” Diệp Viễn nói.

Ly Nhi lắc đầu đáp: “Là Nghiên Nhi không hiểu chuyện, mặc dù cảnh giới của công tử không cao, nhưng trình độ y đạo cao đến mức cuộc đời Ly Nhi ít thấy! Ly Nhi xin hỏi công tử, chuyện linh thể này của ta, có giải pháp hay không?”

Diệp Viễn trầm ngâm chốc lát nói: “Cô nương thật sự muốn nghe?”

Ly Nhi gật gật đầu, nói: “Việc liên quan đến sinh tử, tất nhiên là muốn nghe.”

“Thế nhưng chúng ta bèo nước gặp nhau, cô nương thật sự có thế tin được ta?”

“Diệp công tử hiệp nghĩa trong xương cốt, nhân ái khắc trong tim. Trong lòng Ly Nhi vô cùng cảm kích, sao lại không tin công tử? Nếu là người khác nhìn thấy bộ tôn dung này của Ly Nhi, tất nhiên sẽ đứng xa mà nhìn, thê’ nhưng Diệp công tử lại không màng nhấc lên nguy hiểm đến tính mạng, một mình trở lại cứu ta, có thể thấy được công tử là người đại nghĩa, cũng chính là người có thể tin!” Ly Nhi nói.

Nếu là thiếu niên khác, nghe được tán dương như thế tất sẽ có loại cảm giác lâng lâng, nhưng Diệp Viễn lại hết sức bình tĩnh.

Hẳn làm việc chỉ dựa vào bản tâm, về phần chủ tớ Ly Nhi có cảm kích hay không, hắn cũng không rất để ý.

Chỉ là Nghiên Nhi không cảm kích cũng coi như xong, còn tự dưng tiến hành phỏng đoán đối với hắn, cái này khó tránh khỏi đế hắn có chút nổi giận.

Có điều Ly Nhi lại giống như là có loại ma lực để người ta cảm giác được tắm mát trong gió xuân, Diệp Viễn nghe tới vô cùng dễ chịu, chút bực bội vừa rồi cũng theo đó tan thành mây khói.

Cái này khiến Diệp Viễn lại cảm khái lần nữa, Ly Nhi cô nương này dường như ngoại trừ khuôn mặt có chút khó coi, phương diện khác đều có thể xưng là hoàn mỹ!

Diệp Viễn thở dài: “Được rồi, nếu Ly Nhi cô nương tin ta, ta lại nói một chút.”

Ly Nhi cúi đầu, mỉm cười nói: “Ly Nhi bái tạ Diệp công tử.”

Diệp Viễn khoát tay nói: “Đừng vội tạ, nói thật, như loại Song Linh Thể hiếm thấy này của cô nương, thật là vô cùng khó giải quyết! Tâm quan trọng của thần hồn đối với một người không cần nói cũng biết, nếu thần hồn của cô nương triệt để bị xé thành hai nửa, chờ đợi cô nương chỉ có thế là cái chết!”

Nói đến sinh tử, sắc mặt Ly Nhi lại không có bao nhiêu biến đối, bình tĩnh hỏi: “Vậy theo ý kiến của công tử, Ly Nhi còn có thể sống bao lâu nữa?”

Diệp Viễn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cái này phải xem tốc độ thức tỉnh của Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể. Nhanh thì ba năm năm năm, chậm thì chừng mười

y II

năm.

Ly Nhi sững sờ: “Thức tỉnh?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Không sai, như loại triệu chứng này xuất hiện hẳn là chuyện mấy năm này đúng không?”

Ly Nhi gật đầu nói: “Đúng vậy, cũng được ba năm nay.”

“Vậy thì đúng rồi! Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể này cũng không phải sau khi sinh ra đã lập tức có được, mà là sau này thông qua phát động mới có thể thức tỉnh! Một khi thức tỉnh, loại linh thể này sẽ tự động bắt đầu dung hợp thần hồn, cho đến khi linh nhục hợp nhất! Mà loại linh thể này cực kỳ nghịch thiên, trong quá trình linh nhục hợp nhất, tốc độ tu luyện của người sở hữu linh thể sẽ càng lúc càng nhanh, đến trước khi đột phá Thần cảnh, cũng sẽ không có bất kỳ bình cảnh nào!” Diệp Viễn giải thích.

Ly Nhi hít sâu một hơi nói: “Nói cách khác, cho dù hiện tại ta có đình chỉ tu luyện, Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thế này vẫn sẽ xé rách thần hồn của ta sao?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Nếu như cô nương không phải Nguyệt Hoa Thiên Nhãn Chi Thể, mà là loại linh thể khác, thì loại linh nhục hợp nhất này cũng không ảnh hưởng lớn đến cô nương. Nhưng Nguyệt Hoa Thiên Nhãn Chi Thể tu luyện cũng cần phải dùng hồn lực, cô nương tu luyện qua nhiều năm như vậy, hồn lực đã hoàn toàn thích ứng với Nguyệt Hoa Thiên Nhãn, cho nên…”

Ly Nhi nghe vậy cười khố nói:

“Không ngờ trên người của Ly Nhi lại sẽ xảy ra chuyện như thế, Diệp công tử, vậy… Ly Nhi còn có thể cứu được sao?”

Diệp Viễn cười khổ nói: “Ta có cái biện pháp, có lẽ có thể hóa giải nguy hiểm cho Ly Nhi cô nương, nhưng thật ra nói cùng không nói cũng không khác nhau nhiều lẳm, bởi vì hiện tại ta không giúp được cô nương.”

Thần sắc Ly Nhi ảm đạm, lại vẫn nói ra: “Còn xin Diệp công tử giải hoặc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK