Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn đầu tiên là trải qua đau đớn mất cha, sau trải qua Mộ Linh Tuyết bị thương nặng, cho nên đối với việc bảo hộ người bên cạnh càng trở nên mẫn cảm.

Hắn tuyệt đối không cho phép người bên cạnh mình chịu một chút thương tổn nào.

Cho nên khi hắn về Tiên Lâm Vực, đụng phải Thiên Nghiệt Tà Thần, mới có thể dùng thủ đoạn đáng ghét kia đối phó hắn.

Qua nhều năm như vậy, hắn vẫn luôn dốc sức bảo vệ người bên cạnh, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của người bên cạnh.

Dường như, hắn làm như vậy, khiến cho Nguyệt Mộng Ly và Bạch Quang, thậm chí là Lục Nhi đều sống giữa một loại bầu không khí kìm nén.

Rất rõ ràng, bất luận là Nguyệt Mộng Ly, Bạch Quang hay là Lục Nhi, đều là người có lòng tự trọng cực mạnh.

Bỏ qua Diệp Viễn không nói, bọn họ đều là thiên tài võ giả nhất đẳng.

Cho dù đặt ở Thông Thiên Giới, thiên phú của bọn họ vẫn là mạnh hơn nhiều so với đại bộ phận võ giả.

Cách làm của Diệp Viễn, đã làm mất đi thiên phú của bọn họ.

Xem ra thời gian hắn không ở đây, đã để cho lòng tự trọng của người bên cạnh hắn bị khiêu chiến đến cực hạn.

Diệp Viễn thở dài nói: “Ly Nhi, Bạch Quang, xin lỗi. Xem ra, là ta đã bỏ qua cảm nhận của mọi người.”

Bạch Quang mắng: “Đại ca, huynh nói cái gì đó! Chuyện huynh làm vì chúng ta, chúng ta đều hiểu. Hơn nữa, huynh đúng là có cái năng lực đó! Nhưng mà chúng ta cũng biết, mấy năm nay huynh phải chịu đựng những gì! Chúng ta muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ là muốn không trở thành gánh nặng của huynh, có thể để cho huynh càng không phải lo lắng mà tiến về phía trước!”

Nguyệt Mộng Ly cũng nói: “Viễn ca, ta… ta chỉ là muốn vì Linh Tuyết tỷ tỷ mà góp một chút sức mọn của mình.”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Được rồi, ta biết. Mỗi người đều có đạo lý của mình, mấy năm nay là tự ta quá căn thẳng, làm mất đi thiên phú của mọi người. Mọi người đi đi, có điều… chúng ta lập một ước hẹn trăm năm! Năm trăm năm sau, bất luận chúng ta ở đâu, đều phải trở lại hoàng thành Thiên Ưng!”

Mọi người vừa nghe, không khỏi vô cùng vui mừng, đương nhiên không có đạo lý gì mà không đồng ý.

Diệp Viễn rất hiểu mấy người này, bọn họ đã quyết định tìm đến mình, vậy thì đại biểu bọn họ đã quyết định sẵn rồi.

Bạch Quang thì không nói, tính tình Ly Nhi nhìn thì ôn hòa, nhưng mà nàng cũng có một mặt cương liệt.

Nếu không, trước đây cũng sẽ không trực tiếp chạy trốn xuống hạ giới rồi gặp Diệp Viễn.

Trong mấy người này, Diệp Viễn không yên lòng nhất phải nói tới Lục Nhi.

Tâm tư Lục Nhi đơn thuần, chưa hiểu thế sự, không hiểu được sự rườm rà trong thế giới võ giả, khó đảm bảo là không chịu thiệt.

Vì thế, Diệp Viễn giao Quy Vân cho Lục Nhi, để hắn đi theo dọc đường bảo vệ an toàn cho Lục Nhi.

Trừ cái đó ra, Diệp Viễn đưa cho mỗi người mấy cái Thần Quân Huyền Bảo.

Có Thần Quân Huyền Bảo, bọn họ có thể chiến đấu vượt cấp, năng lực sinh tồn sẽ gia tăng khả năng chiến đấu lớn hơn.

Ngày chia tay đó, Diệp Viễn cũng không đi tiễn bọn họ.

Đưa tiễn bao xa thì cuối cùng cũng phải chia tay.

Chuyến đi này không lường được phúc họa, Diệp Viễn thật không có dũng khí đi đối mặt.

Trốn bên trong Diệp phủ, một mình Diệp Viễn tinh thần chán nản.

“Tiền bối, ta còn chưa đủ mạnh!” Diệp Viễn thở dài, nói với Vô Trần.

Vô Trần yên lặng chốc lát, mở miệng nói: “Ngươi đã làm rất tốt rồi! Tháng có trăng tròn trăng khuyết, người có lúc thăng lúc trầm. Đạo Tổ nhìn như đứng ở trên đỉnh thế giới, nhưng mà bọn họ trải qua sinh ly tử biệt, lại có bao nhiêu người có thể lĩnh hội được! Nói cho cùng, cường giả Thần Cảnh cũng không phải thật sự là thần!”

Diệp Viễn cười khổ nói: “Đạo lý này ta hiểu, nhưng mà thật sự đến ngày này, ta khó có thể chịu được. Ta muốn mau chóng cường đại, cường đại đến mức để cho đám người Ly Nhi không cần lo lắng cho ta, cường đại đến mức không người nào dám làm gì bọn họ!”

Vô Trần vui mừng nói: “Cho đến bây giờ ta chưa từng hoài nghi điểm này!”

Sự rời đi của đám người Ly Nhi, ngược lại kích phát quyết tâm để bản thân mình cường đại hơn của Diệp Viễn.

Từ đó về sau, hắn càng thêm điên cuồng tu luyện.

Mấy ngày nay, Diệp Viễn vẫn luôn trốn ở không gian Trấn Giới Bi, muốn lĩnh ngộ tầng thứ tư của công pháp “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”.

Nhưng mà không như mong muốn, hắn ở trong không gian Trấn Giới Bi cảm ngộ hơn mười năm, cũng không tìm được chút manh mối nào.

Quy Khư Thần Cảnh đến Thần Quân Cảnh, đối với võ giả mà nói đều là một cánh cửa rất lớn.

Dạng giống như Ninh Thiên Bình, đứa con được ông trời sủng ái này dù sao chỉ là có lượng rất ít.

Không biết có bao nhiêu võ giả, cả một đời đều bị ngăn ở bên ngoài cửa chính Thần Quân Cảnh.

Quá trình tu luyện của Diệp Viễn, lần đầu tiên gặp phải bình cảnh lớn.

“Tiền bối, vì sao bây giờ ta lại có cảm giác cực kỳ mâu thuẫn? Cường giả Thần Quân Cảnh, đều là mở ra một thế giới trong cơ thể, trở thành người thống trị, mới có thể chứng đạo Thần Quân Cảnh. Nhưng mà vì sao ta thôi diễn mười mấy năm, con đường này lại căn bản không thể thực hiện được! Rốt cuộc là ta làm sai ở chỗ nào? Lẽ nào… ngay từ đầu ta đã sai rồi?”

Rất lâu không có tiến triển, trong lòng Diệp Viễn vô cùng phiền não, có mấy lời không nói ra thì không thoải mái được.

Mười mấy năm qua, Diệp Viễn ở Tiểu Thông Thiên Sơn làm qua vô số lần thôi diễn, muốn tìm được phương pháp mở ra thế giới trong cơ thể.

Nhưng mà, bất luận hắn thôi diễn thế nào, kết cục chỉ có một đường là không thông!

Chứng đạo Thần Quân, mở ra thế giới cơ thể, trở thành người đứng đầu một thế giới, đây là con đường cường giả Thông Thiên Giới phải đi qua.

Nhưng mà Diệp Viễn không biết vì sao, dựa theo sự phát triển của ba tầng công pháp trước, con đường này vậy mà hoàn toàn không đúng.

Hắn cũng đã thử cưỡng ép đột phá, nhưng mà không ngoại lệ, đều thất bại.

Lần đầu tiên trong đời, Diệp Viễn hoài nghi con đường của bản thân mình.

Tình huống của Diệp Viễn, Vô Trần đương nhiên nhìn thấy.

Nhưng mà nói thật, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể than thở: “Lúc mới bắt đầu ta đã nói với ngươi, con đường này cực kỳ gian khổ, là một con đường mà chưa bao giờ có ai từng đi. Ba tầng công pháp trước của ngươi cực kỳ mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ! Lão phu ở Tiên Lâm, rồi tung hoành ở Thông Thiên Giới mấy trăm vạn năm, cũng chưa từng thấy qua công pháp nào mạnh mẽ như vậy! Nhưng mà môn công pháp này, bây giờ rõ ràng là đã đến một ranh giới. Nếu như ngươi vượt qua được, phía trước chính là một mảnh đường bằng phẳng. Nếu như không bước qua được… ngươi chỉ có thể phế bỏ môn công pháp này, tu luyện lại lần nữa!”

Sắc mặt Diệp Viễn âm trầm bất định, kết quả này, hiển nhiên không phải điều hắn muốn.

Hắn hiểu rất rõ, dựa vào tư chất của hắn, dù phế bỏ “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh”, tu luyện lại lần nữa công pháp Tiên Lâm Thiên Tôn, cũng có thể tu luyện tới cảnh giới cực cao.

Nhưng mà thế này cũng có nghĩa là, cuộc đời này của hắn không thể có cách nào cứu sống được Mộ Linh Tuyết.

Kết quả này, không phải điều hắn muốn.

Nếu như không thể cứu sống Mộ Linh Tuyết, vậy thì nhiều năm qua hắn phấn đấu như vậy có ý nghĩa gì?

Dù tương lai hắn có thể trở thành Vô Thượng Thiên Đế, tiếu ngạo toàn bộ Thông Thiên Giới, thì có ý nghĩa gì?

Nếu như ngươi không ở đây, ta muốn thiên hạ này làm cái gì!

Bây giờ, cuộc đời Diệp Viễn đến một ngã rẽ lớn nhất.

Vô Trần liếc mắt nhìn Diệp Viễn, nói: “Diệp Viễn, về phương diện lý trí, ta cảm thấy ngươi nên từ bỏ con đường này! Con đường này, sự không chắc chắn quá lớn!”

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Vô trần, lẳng lặng chờ hắn nói xong.

Hắn biết, đây không phải là ý chính là Vô Trần muốn biểu đạt.

Quả nhiên, Vô Trần dừng một lúc, cười khổ nói: “Lão phu thân là một khí linh, sống một xấp tuổi này rồi, chưa từng điên cuồng lần nào. Nhưng mà lần này, ta tặng ngươi một câu, ngươi phải tin tưởng chính mình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK