Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A! Con mắt của ta!”

Giản Bình đột nhiên hét thảm một tiếng, lấy tay che mắt, thống khổ ngã trên mặt đất.

Biến cố xảy ra bất thình lình làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Giản Bình khí thế hùng hổ đi đến, ai ngờ chỉ nhìn Diệp Viễn một chút, liền ngã.

Đây là cái quỷ gì?

Giản Vũ đang đắc ý, đột nhiên nhìn thấy Giản Bình ngã xuống, cả người đều ngây ra.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng lời nói trong lúc lơ đãng của mình lại làm cho Giản Bình sinh lòng hiếu kỳ.

Cứ như vậy xem xét, bị mù!

"Đại... Đại ca, huynh thế nào, huynh đừng dọa đệ!” Giản Vũ một mặt kinh ngạc nói.

“Đau quá! Con mắt của ta đau quá!” Giản Bình kêu thảm.

Giản Vũ một mặt mờ mịt luống cuống, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Mọi người xung quanh phát ra tiếng than thở liên tiếp.

“Đây là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi, Giản Bình dùng thuật quan khí với người trẻ tuổi kia nhỉ?”

“Không phải khí vận của hắn không ra gì sao? Làm sao Giản Bình nhìn thoáng qua lại thành dạng này?”

"Tại sao chúng ta nhìn tên đó mà không bị gì? Không đúng, ta nhớ ra rồi, trước đó người tuổi trẻ kia nói qua, thuật quan khí của Giản Vũ không tới nơi tới chốn, chẳng lẽ...”

“Hắn ta còn nói, bởi vì mắt Giản Vũ không có mù! Cái này...”

...

Mọi người đột nhiên giật mình tỉnh lại, trước đó Diệp Viễn cũng đã nói, mắt Giản Vũ không có mù, cho nên thuật quan khí của hắn ta vẫn chưa đến nơi đến chốn!

Hiện tại, Giản Bình nhìn Diệp Viễn một cái, mắt mù!

“Nói cách khác, khí vận của người trẻ tuổi kia không phải là không ra gì, mà là... Quá mạnh!”

"Khí vận như thế nào mới mạnh như vậy?”

"Ít nhất cũng phải... Khí Hoàng Cực!”

Trong lòng mọi người vô cùng chấn động, người thiếu niên trước mắt này, chẳng lẽ có khí Hoàng Cực trong truyền thuyết.”

Diệp Viễn nhìn Giản Vũ, cười nói: “Xem ra, công lực của hắn ta hơn ngươi không ít, cho nên... Mắt hắn ta mù. Ngươi, đến tư cách mù mắt cũng không có.”

Cả người Giản Vũ chấn động, không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn.

Hắn hiện tại rốt cuộc cũng hiểu lời nói trước đó của Diệp Viễn là có ý gì.

Hắn ta cuối cùng cũng hiểu, tại sao đại ca lại đột nhiên như vậy.

Ngươi... Ngươi lại là Khí Hoàng Cực truyền thuyết! Cái này... Đây không có khả năng!” Giản Vũ nói lăng lung tung.

Diệp Viễn nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết có phải là Khí Hoàng Cực không, bởi vì bây giờ vẫn chưa có người nói cho ta biết.”

Đối với chuyện này, Diệp Viễn cũng rất im lặng.

Hắn cũng muốn biết mình rốt cuộc là cái khí vận gì, đáng tiếc đến cả sự tồn tại lợi hại như Giản Chấn Đào cũng vừa nhìn thoáng qua đã trực tiếp mù mắt.

Khí Hoàng Cực cũng chỉ là suy đoán của Giản Chấn Đào mà thôi.

Sắc mặt Giản Vũ thay đổi mấy lần, lời này... Nghe thật ngông cuồng !

Thế nhưng là, nếu như là Khí Hoàng Cực, Huyền Cơ Các đều sẽ phụng làm khách quý.

Vậy cái này tên này, không thể đắc tội!

Phải biết, người có Khí Hoàng Cực, tương lai nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là cường giả chấn uy một phương.

Người như vậy đến cả Giản gia cũng muốn kết thân.

Dù sao, Hoàng thành Cực Quang chỉ là một cái Hoàng Thành, mặc dù là địa bàn của Giản bàn, nhưng người mạnh nhất chỗ này cũng chỉ là cảnh giới Thiên Thần mà thôi.

Quan hệ tốt với các đại cường giả, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng mà Giản gia lại cường đại.

Bởi vì bọn hắn có tuệ nhãn mà người khác không có, cho nên biết lấy hay bỏ dở.

Đồng thời, Người Giản gia cũng là kẻ nịnh hót, nếu như ngươi khí vận không được, bọn hắn căn bản đến nhìn cũng không nhìn một cái.

Diệp Viễn chậm rãi đi đến trước mặt Giản Bình, vẻ mặt Giản Vũ biến đổi, hoảng sợ nói: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đại ca ta là người Huyền Cơ Các, ngươi dám động vào một cọng tóc gáy của huynh ấy, ngươi tuyệt đối không có khả năng còn sống ra khỏi thành!”

Diệp Viễn chẳng muốn liếc hắn ta một cái, ngồi xuống nói với Giản Bình: “Ngươi gọi là Giản Bình đúng không? Chúng ta làm cái giao dịch đi, thế nào?”

Trải qua đau đớn ban đầu, lúc này Giản Bình đã tốt lên rất nhiều, nhưng là ánh mắt của hắn lại không mở ra được, chảy máu giống như là Giản Chấn Đào.

Lúc này hắn ta đã biết rõ là người trẻ tuổi trước mắt này là người có khí vận cực kỳ tràn đầy!

Nhưng mà tên này lại khiến mắt của mình bị mù!

"Aaa!”

Đột nhiên, Giản Bình đột nhiên gây khó khăn!

“Đi chết đi! Ai muốn cùng ngươi làm giao dịch!” Giản Bình gằn nói.

Một màn này quá mức đột nhiên, nhanh đến tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

Xung quanh vang lên vô số tiếng kêu kinh ngạc.

“Công tử cẩn thận!”

Vẻ mặt của Trương Hạo Thiên cùng Trương Tiểu Nhiên đại biến, hoảng sợ nói.

Rầm!

Sàn nhà nổ tung, đá vụn bay tán loạn.

Thần Quân tầng năm bạo kích, thanh thế doạ người cỡ nào?

Trái tim tất cả mọi người đều chìm đến đáy cốc, không ngờ rằng Giản Bình lại bạo ngược như thế, trực tiếp hạ sát chiêu.

Diệp Viễn cách Giản Bình quá gần, hơn nữa thực lực chênh lệch to lớn, muốn né tránh căn bản là chuyện không thể nào.

Nhận một quyền này xong, Diệp Viễn làm gì còn con đường sống?

“Ha ha ha, cái gì mà Khí Hoàng Cực chó má, còn không phải bị lão tử một quyền đấm chết!” Giản Bình cười gằn nói.

Diệp Viễn khiến hai mắt hắn ta bị mù, chẳng khác gì là hủy tiền đồ của hắn ta, hắn ta có thể nào mà không giận?

Huống hồ, tên này còn đánh gãy chân đệ đệ của hắn ta..

Tên này cho dù là Khí Hoàng Cực cũng không được!

Haiz, đáng tiếc cho người trẻ tuổi này, đó chính là Khí Hoàng Cực trong truyền thuyết đó!”

“Hắn vì muốn ra mặt cho cha con Trương Hạo Thiên, thế nhưng mà hắn cũng không nghĩ một chút, Huyền Cơ Các cường đại cỡ nào.”

“Tiểu tử không biết lượng sức, một cái Thần Quân tầng một, thế mà còn ở cách Thần Quân tầng năm gần như vậy, không phải muốn chết thì là cái gì?”

...

Trong đám người, có người tiếc hận, có người cảm thấy Diệp Viễn quá nhỏ bé.

Trương Tiểu Nhiên hai chân mềm nhũn, trực tiếp té ngồi trên mặt đất.

Biến cố bất thình lình khiến nàng đứng không vững.

“Con mắt của ngươi là do bị thiên đạo phản phệ, cho dù chữa khỏi, cũng rất khó khôi phục lại đỉnh phong. Chẳng lẽ... Ngươi không muốn chữa khỏi sao?”

Lúc này, trong tro bụi, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

Tất cả mọi người đều chấn kinh, tiểu tử này... Không chết?

Điều này sao có thể?

Giản Bình tự đại cười không ngừng, đột nhiên nụ cười cứng ở trên mặt, một mặt chấn kinh biến sắc.

“Ngươi... Ngươi làm sao có thể không chết?” Giản Bình cả kinh nói.

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Muốn giết ta, ngươi còn non lắm. Lúc này, ngươi hẳn là cảm tạ ngươi là người của Huyền Cơ Các, nếu không... Ngươi đã là người chết rồi. Bớt nói nhiều lời, vẫn là nói một chút về giao dịch của chúng ta đi. Ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi mắt, huynh đệ các ngươi phát lời thề với thiên địa, về sau không cho phép đi tìm hai cha con Trương Thiên Hạo gây phiền phức.”

Cả người Giản Bình chấn động, nói: “Ngươi... Ngươi có thể trị khỏi mắt của ta?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Đương nhiên có thể trị hết! Trên thực tế, lần này ta đến Hoàng thành Cực Quang còn có một cái mục đích, chính là giúp Giản Chấn Đào, Giản Lão trị mắt.”

Giản Bình lại chấn động, không dám tin nói: “Mắt của Giản Lão cũng là bởi vì sử dụng thuật quan khí với ngươi nên mới bị vậy ư?”

Diệp Viễn hơi gật đầu nói: “Không sai! Khoản giao dịch này, ngươi có chịu không?”

Nội tâm Giản Bình chấn kinh đến tột đỉnh.

Lần trước Giản Lão nhận lời mời của Vương Thành Xuyên Cát, đi chủ trì một trận đấu giá, sau khi trở về hai mắt bị mù, đến bây giờ cũng không có tốt lên.

Nhưng là Giản Bình ngàn vạn lần không nghĩ tới là Giản Lão bị như thế là do nhìn Diệp Viễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK