Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ ba cuộc họp của các trưởng lão Tộc Bạch Hổ đã được diễn ra đúng theo dự định.

Những người mạnh của Tộc Bạch Hổ có mặt ở đây đều là những nhân vật đỉnh cao ở Thần Vực.

Việc thành lập và loại bỏ thành viên đều là đại sự có liên quan đến hướng đi sau này của Tộc Bạch Hổ cho nên các trưởng lão rất coi trọng.

Tộc trưởng của tộc, trưởng lão và ba thành viên được đề bạt khác đều đã đến.

Nhung Tinh nở một nụ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Một người nữa là Vũ Mặc với vẻ mặt rất bình tĩnh như thể mọi thứ không liên quan đến anh ta.

Còn Bái Quang thì gương mặt không vui cũng không buồn, thật không biết cậu ấy đang nghĩ cái gì nữa.

Phía trên là ba vị trưởng lão đang ngồi, từng người đều rất thâm sâu khó lường.

“Mục đích mời tất cả mọi người đến hôm nay chắc chắn chư vị đã rõ. Bạch Quang của tộc Lưu Quang tư thông với nữ nhân của Tộc Thiên Ma Hổ, lại có tên trong danh sách được đề bạt làm thiếu tộc trưởng. Hôm nay mời chư vị đến là để thảo luận về việc loại tư cách tham gia của Bạch Quang.” Vị trưởng lão râu tóc bạc trắng ngồi trên cùng nói.

Đây chính là vị trưởng lão Nhung Côn của Tộc Bạch Hổ, tu vi của lão ta rất thâm sâu.

Sau khi Nhung Côn vừa nói xong thì Nhung Ấn của Tộc Xích Viêm liền nói: “Đại trưởng lão, ta nghĩ chuyện này không cần phải thảo luận nữa. Bạch Quang cấu kết với Tộc Thiên Ma Hổ, bằng chứng rõ ràng cho nên tư cách tham gia tranh đấu chức thiếu tộc trưởng của tộc vạn lần không thể giao cho hắn được. Hơn nữa lai lịch của tên Bạch Quang này cũng không rõ ràng, tuy rằng có huyết thống của Tộc Bạch Hổ nhưng có trời mới biết hắn có phải người do Tộc Thiên Ma Hổ huấn luyện mà ra không? Theo ta thấy nên nhốt hắn vào đại lao rồi thẩm vấn chặt chẽ.”

“Nhung Ấn, sao ngươi lại nói lời quá đáng như vậy? Tuy rằng thời gian Bạch Quang trở về tộc chưa lâu nhưng đã lập được công lớn! Tộc Thiên Ma Hổ tuy có nhiều người tài nhưng cũng đều đã chết trong tay của Bạch Quang. Lẽ nào lại chỉ vì chuyện này mà phủ nhận hoàn toàn công lao của cậu ta sao?” Bạch Giác của bộ tộc Lưu Quang nghiêm túc nói.

Mỗi chi phái trong Tộc Bạch Hổ đều có một vị trưởng lão riêng. Nhưng khi vào lãnh địa của bộ tộc trở thành thành viên của hội trưởng lão thì sẽ không thể thiên vị bất cứ một tộc nào.

Hội trưởng lão không có nhiều thành viên nhưng họ đều là những bậc đức cao vọng trọng hơn nữa địa vị còn ở trên tộc trưởng của từng tộc, cực kì được kính trọng.

Vì vậy cuộc tranh luận bây giờ đều là tộc trưởng của từng tộc nhỏ.

“Bạch Giác, chúng ta không phủ nhận công lao của Bạch Quang nhưng huynh biết đấy, danh tính của hắn thật sự đã bị người đời chỉ trích. Ta biết rằng tộc Lưu Quang của huynh cũng không dễ gì mới tìm được một người trẻ tuổi mà tài năng như vậy cho nên mới trọng dụng hắn ta như vậy nhưng nếu như hẵn ta thật sự là do Tộc Thiên Ma Hổ phái tới thì sao? Nếu như hắn ta thực sự trở thành thiếu chủ thì sao? Hoặc sau này hắn ta sẽ trở thành tộc trưởng của Tộc Bạch Hổ thì sao? Huynh có thể gánh vác nổi hậu quả này không?” Lúc này tộc trưởng của tộc Trấn Võ là Võ Kiển cũng nói vào.

Gương mặt Bạch Giác cứng lại rồi chỉ lạnh lùng hừ một tiếng và quay mặt đi tỏ vẻ hờn dỗi.

Ông ấy cũng biết hôm nay cuộc họp đại trưởng lão được mở ra Bạch Quang sẽ càng xui xẻo.

Tuy nhiên những gì Bạch Quang đã làm quả thật là đã khiến ông ấy có chút tức giận.

Mấy ngày nay ông ấy đã nói hết những lời tốt đẹp trước mặt các vị trưởng lão nhưng hiệu quả vẫn như cũ, không có tác dụng gì cả.

Không ai dám mạo hiểm gây ra tội danh tư thông với kẻ thù này cả. Không ai dám làm loại chuyện như này.

Nhưng Bạch Giác có chút không hiểu, rõ ràng Bạch Quang là một đứa trẻ thông minh đến vậy thì làm sao có thể hồ đồ mà gây ra loại chuyện như vậy được.

Trong cuộc họp ngày hôm nay còn có một số Thần Vương các nhánh của tộc, nhưng những lời nói của họ cũng đều đang buộc tội cho Bạch Quang thậm chí còn muốn giam Bạch Quang vào đại lao.

Nhìn thấy điều này Bạch Giác chỉ có thể bất lực mà thở dài trong lòng.

“Xem ra các vị tộc trưởng ở đây đều muốn loại bỏ tư cách tham gia của Bạch Quang, có ai phản đối gì không? Tiểu Quang, bản thân ngươi còn điều gì muốn nói không?” Đại trưởng lão Nhung Côn nói.

Sắc mặt Bạch Quang không thay đổi, cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Bạch Quang ta không hổ thẹn với lương tâm.”

“Haha hay cho câu không hổ thẹn với lương tâm! Không biết rằng Tộc Thiên Ma Hổ đã biết được bao nhiêu bí mật của bọn ta rồi! Đối với Tộc Thiên Ma Hổ thì ngươi quả thật là không hổ thẹn với lương tâm!” Nhung Côn cười đầy chế nhạo.

Bạch Quang không thèm liếc mắt nhìn lão ta một cái.

Nhung Côn không khỏi cảm thấy ngột ngạt, giống như một cú đấm nhẹ khiến lão ta cảm thấy khó chịu.

Nhung Côn nhìn chằm chằm Bạch Quang rồi thở dài: “Mấy ngày nay các trưởng lão chúng ta cũng đã thương lượng rất nhiều lần về chuyện này. Nói thật thì Tiểu Quang nhà người đúng là người được thiên phú hơn nữa còn lập không ít công lao cho tộc, thực sự là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ cho vị trí tộc trưởng tiếp theo này. Nhưng... chuyện này liên quan đến sự thịnh suy của Tộc Bạch Hổ, ta không thể xem nhẹ được. Bởi vậy, tư cách tham gia của Tiểu Quang...”

“Loảng xoảng...”

Đại trưởng lão còn chưa nói xong thì cửa ở đại điện đột nhiên bị đạp tung.

Diệp Viễn thong dong hai tay chậm rãi bước vào.

“Đại ca!” Bạch Quang thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Diệp Viễn.

Từ hôm cáo biệt đến nay vẫn chưa thấy Diệp Viễn quay lại. Mặc dù biết rằng Diệp Viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi mình nhưng trong lòng Bạch Quang vẫn khá lo lắng.

Bây giờ Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, chuyện này nhất định sẽ có cách để xoay chuyển.

“Tên tiểu tư nhà ngươi từ đâu đến mà lại hỗn xược dám xông vào Tộc Bạch Hổ!” Nhung Côn quát lên trách móc.

“Tại hạ là Diệp Viễn, đại ca của Bạch Quang. Sự việc gấp gáp nên tại hạ không có cách nào chỉ đành phá cửa để vào, kính mong các vị trưởng lão thứ lỗi.” Diệp Viễn rất đúng lễ phép, nhẹ nhàng nói.

“Hừ! Cho dù chuyện lớn bằng trời mà dám xâm phạm vào hội trưởng lão thì cũng đáng tội chết! Hơn nữa nhà ngươi cũng chỉ là một người bình thường.” Nhung Côn lạnh lùng nói.

Đúng lúc này một trưởng lão hiền lành phúc hậu ngồi bên tay phải Nhung Côn đột nhiên lên tiếng: “Tiểu bối, cậu tới đây là vì chuyện của Bạch Quang sao?”

Diệp Viễn nói: “Đúng vậy! ’

Vị trưởng lão chậm rãi gật đầu nói: “Tiểu bối, cậu tự ý xâm phạm vào hội trưởng lão quả thật là đã mạo phạm đến Tộc Bạch Hổ chúng ta. Nếu như cậu không thể đưa ra một lí do có thể thuyết phục bọn ta thì đến ngay cả ta cũng không thể bảo vệ cậu, biết không hả?”

Diệp Viễn cười nói: “Điều đó là đương nhiên rồi! Chỉ cần các vị trưởng lão cho tại hạ một cơ hội để nói.”

Vị trưởng lão đó nhìn về phía Nhung Côn rồi nói: “Ý của đại trưởng lão như thế nào?”

Nhung Côn suy nghĩ một chút rồi hỏi Diệp Viễn: “Lẽ nào trong chuyện này vẫn còn ẩn tình gì nữa?”

Diệp Viễn nói: “Đại trưởng lão, tiểu cô nương của Tộc Thiên Ma Hổ đó sớm không tới mà muộn cũng không tới nhưng lại xuất hiện vào đúng cuộc tranh giành vị trí thiếu tộc trưởng, các vị không cảm thấy là quá trùng hợp rồi sao? Nếu như Bạch Quang thực sự có tư thông với Tộc Thiên Ma Hổ thfi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức che giấu kẻ địch ở trong tộc vào lúc này.”

Diệp Viễn đã sớm có dự tính sẵn trong đầu nên lúc này cứ tự tin mà nói ra hết những hoài nghi trong lòng của bản thân.

Nhung Côn nghe xong những lời Diệp Viễn nói, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

Diệp Viễn tiếp tục nói: “Bạch Quang là người được đề bạt để tham gia trong lần chọn thiếu tộc trưởng này thì không thể nào không biết hậu quả của việc che giấu một người của Tộc Thiên Ma Hổ được. Cho nên chuyện này Bạch Quang nhất định phải che giấu bí mật, e rằng đến cả tộc trưởng Bạch Giác luôn được cậu ấy xem trọng cũng không biết. Vậy thì ai là người đã nói chuyện này ra ngoài để cả Tộc Bạch Hổ đều biết?”

Vẻ mặt của Nhung Côn liền thay đổi, lão ta không ngờ rằng có thể chỉ ra điểm trọng yếu đó lại là một tên tiểu tử vừa đến đã gây rắc rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK