Diệp Viễn ra vé vô cùng nóng náy, trêu cho đám người cười trộm một trận. Dám ném mặt mũi cúa Tô trướng lão như thế, Diệp Viên thật đúng là người duy nhất ớ Học Viện Đan Võ này dám làm.
Tó Vũ Bách từ trước đến nay danh xưng lãnh huyết vô tình, uy danh ớ Học Viện Đan Võ rất nặng. Bất luận ai rơi vào trong tay hẳn, cũng sẽ không sống tốt được, cho nên hẳn ớ trong học viện còn có biệt danh là Tô Diêm Vương*.
Đương nhiên, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám gọi cái biệt danh này trước mặt hắn cả.
Mà bây giờ, Diệp Viễn lại đem mặt mũi “Tô Diêm Vương” đều quét sạch, cái này khiến rất nhiều người đều cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Thật sự là áo có ác báo mà!
‘Được rồi Diệp Viền, Liêu Nhược Thúy thừa nhận đã hãm hại ngươi và thị nữ cúa ngươi. Tô trướng lão, chấp hành theo quy định cúa học viện đi.” Phó viện trưởng Trương Tùng Đào luôn yẻn lặng một bẽn không nhìn được nữa, đành phải đứng ra hoà giải.
‘A, thì ra là như vậy à, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng Chân Ngôn Đan không có tác dụng đấy! Tô trường lão, ngươi nói sớm một chút đi, ngươi không nói ta làm sao biết?”
Dáng vẻ được tiện nghi còn khoe mẽ của Diệp Viễn, đế Tô Vũ Bách hận đến nghiến rảng, hết lần này tới lần khác lại không làm gì được hán.
Lúc này, dường như là tác dụng cúa Chân Ngôn Đan đã qua, trong ánh mât của Liễu Nhược Thúy lộ ra một chút thần thái.
Liễu Nhược Thủy phát hiện bầu không khí có chút kỳ lạ, chợt nhớ tới cảm giác thần hồn run lẽn sau khi phục dụng đan dược kia, lập tức cảm thấy không ổn.
‘Tô… Tô trưởng lão, ta… Ta…”
Tô Vũ Bách lúc này chính là không có chồ phát tiết lửa giận, Liễu Nhược Thủy vừa nói lập tức đem lửa giận của hân đốt lên.
Mặt mo của Tô Vũ Bách trầm xuống, nghiêm nghị nói: “Liễu Nhược Thủy, ngươi cấu kết Lâm Thiên Thành hãm hại đồng môn, dẳn đến đồng môn trọng thương! Căn cứ theo quy định của học viện, phán ngươi phế bỏ tu vi, lập tức trục xuất khỏi học viện! Ngươi muốn tự mình động thủ, hay để ta ra tay?”
Liều Nhược Thủy nghe vậy sâc mặt đại biến, lập tức quỳ xuống, ôm chân Tô Vũ Bách năn nỉ nói: “Tha mạng cho ta!
Tô trường lão, tha mạng cho ta! Xem ở ta cùng với Tô sư huynh…”
Liẻu Nhược Thủy không nói tới Tô Nhất Sơn cỏn đỡ, vừa nhâc đến Tô Nhất Sơn, Tô Vũ Bách càng nổl trận lôi dinh, làm sao còn để cho nàng nól chuyện, trực tiếp đá một cước vào đan điền cúa nàng, đá nàng văng ra thật xa.
‘A!* Liếu Nhược Thúy kêu thám một tiếng, bay ra ngoài.
Tỏ Vũ Bách đã là cao thú nứa bước Ngưng Tinh Cảnh, lúc này nén giận ra chân, dù chưa dùng toàn lực, nhưng Liêu Nhược Thủy làm sao có thế tiếp nhận?
Chỉ một cước này, chân nguyên mà Liễu Nhược Thủy vất vả khố luyện hoàn toàn tiêu tán, biến thành một phế nhân!
Thốc!” Liễu Nhược Thủy phun ra một ngụm máu, nhuộm dần quần áo của mình thành màu đỏ tươi, nhìn qua không khỏi thê lương.
’Hừ! LÚC ngươi hãm hại đồng môn, nên làm tốt chuấn bị có kết cục hôm nay! Hiện tại thị nữ cúa Diệp Viền thương thế nghiêm trọng, chí là phế bó tu vi cúa ngươi đuổi khói học viện, đã coi như là nhẹ. Nếu ngươi không biết tốt xấu, vu cáo lung tung, thì không chí đơn giản là đuối ngươi đi như vậy!” Tô Vũ Bách đi tới trước mặt Liễu Nhược Thúy, ở trên cao nhìn xuống cánh cáo nói.
Liễu Nhược Thủy cảm thấy vùng đan điền rỗng tuếch, biết mình đã trở thành một phế nhân.
Lúc này lại nghe được lời uy hiếp của Tô Vũ Bách, nàng điên cuồng cười lên: “Ha ha ha…, người Tô gia các ngươi quả nhiên không một kẻ nào tốt! Tô Vũ Bách, ngươi có bản lĩnh thì giết ta luôn đi! Ngươi không cho ta nói, ta càng phải nói!
Tô Nhất Sơn muốn thân thể của ta. nói sẽ bảo vệ ta, kết quả ngay cả Diệp Viên cũng đánh không lại! Ngươi có quyền thế, lại lấy ta làm con tốt thí mạng! Tô Vũ Bách, ta có làm quý cũng sẽ không bó qua cho ngươi! Ha ha…” Tô Nhất Sơn lúc này cũng quay v’ê chỗ, nghe Liêu Nhược Thúy nổi, khuôn mặt chim xuống…
Liễu Nhược Thúy “điên rồi”, bị Tô Vũ Bách sai người cưỡng ép đưa ra khỏi học viện.
Liễu Nhược Thủy ra khỏi cống học viện, liền biến thành một kẻ du hồn, mờ mịt không biết đi về đâu.
Nàng đã từng thoả thuê mãn nguyện, coi là có thể trở nên nổi bật; nàng đã từng kiều diẻm như hoa, là mục tiêu theo đuổi của bao người.