Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời xán lạn, một vành trăng sáng tỏ soi sáng nối tiếp nhau khắp góc phòng.

Ánh trăng ở Minh Nguyệt Thành khác với những nới khác, từ nơi này nhìn lên, ánh trăng vĩnh viễn một hình tròn, không bao giờ khuyết.

Vì vậy nơi đây mới được gọi là Minh Nguyệt Thành.

Diệp Viễn đứng chắp tay, ngước đầu lên nhìn trăng sáng, cảm thán nói: “Ba trăm năm một cái luân hồi, hai thành Hạo Nhật Minh Nguyệt, rốt cuộc lại muốn Nhật Nguyệt Đồng Huy! Nhật Nguyệt Thiên Đồng, đã mười vạn năm chưa từng xuất hiện rồi. Không biết lần này hai người các ngươi có người nào thành công hay không. Nhưng mà... ta lại cảm thấy Ly Nhi nàng có hy vọng rất lớn.”

Ly Nhi hơi ngả nửa thân người ra sau, nghe thấy lời nói của Diệp Viễn, đôi mắt đẹp chớp động một lúc sau đó mở miệng nói: “Chàng... dường như rất am hiểu về hai thành Hạo Nhật Minh Nguyệt.”

Diệp Viễn xoay người lại, nhìn Nguyệt Mộng Ly, khẽ cười nói: “Nàng không cần nói bóng nói gió để tìm kiếm đáp án, ta có thể nói cho nàng biết, suy đoán của nàng… không hề sai!”

Toàn thân Nguyệt Mộng Ly chấn động, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin được.

Cũng không phải vì kết quả ngoài dự đoán, mà là vì sự thẳng thắn của Diệp Viễn khiến cho nàng có chút trở tay không kịp.

Thời điểm ở Vô Biên Giới, Nguyệt Mộng Ly đã từng muốn tìm ra đáp án, nhưng căn bản Diệp Viễn không cho nàng cơ hội.

Sau khi trở lại Minh Nguyệt Thành, nàng lại dần dần nghĩ thông suốt.

Nguyệt Mộng Ly có thể tin chắc rằng, chính mình thật sự đã thích Diệp Viễn.

Nhưng hôm nay, thời điểm Diệp Viễn hời hợt nói cho nàng biết đáp án như thế này, nàng lại có chút thất kinh.

Đúng, chính là thất kinh.

Người thanh niên trước mắt này, thật sự là vị đại nhân kia!

Nếu như Diệp Viễn chính là Diệp Viễn thì Nguyệt Mộng Ly sẽ dốc hết tất cả để thương hắn. Nhưng mà Diệp Viễn lại không phải là Diệp Viễn, vậy thì nàng không biết phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với hắn.

Tâm thái trước sau hoàn toàn bất đồng.

Vị đại nhân kia chính là nhân vật đỉnh phong cao cao tại thượng của Thần Vực, là tồn tại mà nàng phải ngước mắt nhìn lên. Mà Diệp Viễn chỉ là một tên thổ dân nho nhỏ ở hạ giới.

Nhưng mà hai người kia, lại trùng hợp một cách thần kỳ!

“Đại… đại nhân, tại sao lại muốn nói cho ta biết điều này?” Nguyệt Mộng Ly vốn bình tĩnh như mây trôi nước chảy, vậy mà lần này rốt cuộc đã không bình tĩnh được nữa.

Diệp Viễn mỉm cười nói: “Không phải nàng luôn muốn biết hay sao? Nàng đã muốn biết thì ta sẽ nói cho nàng biết.”

Nguyệt Mộng Ly sững sờ, không nghĩ rằng lý do lại đơn giản đến không ngờ. Hơn cả sự kinh ngạc chính là trong lòng Nguyệt Mộng Ly lại chảy qua một tia ngọt ngào.

Chuyện này cực kỳ hệ trọng, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến bố cục về sau của Thần Vực.

Đối với Diệp Viễn, đây chính là một bí mật động trời, một khi bại lộ, thậm chí sẽ đưa tới họa sát thân.

Nhưng mà hắn vẫn tự động nói ra với nàng!

“Nhưng mà trước đây...”

Diệp Viễn thở dài một tiếng, nói: “Trước đây, ta vẫn chưa hiểu rõ lòng mình. Bây giờ, ta đã động lòng rồi.”

Nguyệt Mộng Ly run lên, có chút hoài nghi với lời nói mà mình mới vừa nghe được, trong mắt có một nỗi chấn động không tên.

Một cánh tay cường tráng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi nói: “Ly Nhi, nàng biết bản thân ta có một mối thù sâu đậm, cho nên… có một số việc ta không muốn nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến. Nhưng một giây kia nàng ôm lấy ta, ta đã phát hiện ta không thể lừa gạt chính mình được nữa.”

Nguyệt Mộng Ly không nói gì, nhưng mà Diệp Viễn có thể cảm giác được một cách rõ ràng, nàng đang run rẩy trong lồng ngực mình.

“Đại nhân, ta… ta thật hạnh phúc!” Một lúc lâu sau, trong vòng tay truyền ra mấy chữ này, đúng là có chút nghẹn ngào.

Dưới ánh trăng sáng, hai người ôm nhau không nói gì.

Cũng không biết qua bao lâu, Nguyệt Mộng Ly ở trong lòng Diệp Viễn nhẹ giọng nói: “Đại nhân...”

“Gọi Diệp Viễn đi, chuyện cũ tựa mây khói, đời này, cái tên Diệp Viễn nhất định sẽ khiến Thần Vực rung động!” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Nguyệt Mộng Ly khẽ gật đầu, sửa lời nói: “Diệp Viễn, Linh Tuyết Thần Vương nàng...”

Diệp Viễn yên lặng, cuối cùng thở dài nói: “Ta và Linh Tuyết… có lẽ là có duyên vô phận đi. So với nàng ấy, ta để ý nàng hơn.”

Diệp Viễn cảm thấy, Nguyệt Mộng Ly ở trong lòng ôm mình càng chặt hơn.

Lại là một trận trầm mặc, lần này Diệp Viễn mở miệng trước: “Ly Nhi, chuyện của ta nàng nên biết. Nói thật, ta cũng không biết rốt cuộc chính mình sẽ phải đối mặt với dạng tồn tại như thế nào. Nhưng mà ta nghĩ, sợ rằng Cơ Thương Lan không phải là người đáng sợ nhất. E rằng...”

Diệp Viễn còn chưa nói hết, một ngón tay ngọc đã đặt trên môi hắn, ngăn không cho hắn nói tiếp.

Nguyệt Mộng Ly chậm rãi đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau với Diệp Viễn, thẳng thắn nói: “Diệp Viễn, chàng không biết hiện tại ta hạnh phúc bao nhiêu đâu! Trước đây ta nhìn thấy phong thái của đại nhân, cũng đã có ấn tượng với đại nhân. Lúc đó ta đã phát thệ, cuộc đời này sẽ không gả cho ai ngoài đại nhân! Thời điểm nghe thấy tin dữ truyền đến, Ly Nhi có cảm giác như thiên địa đều đổ nát. Cũng từ thời điểm đó thân thể Tiên Thiên Chiến Hồn bắt đầu thức tỉnh, thỉnh thoảng khiến cho ta phải chịu nổi thống khổ thần hồn bị xé rách. Về sau, ta mang theo Nghiên Nhi đi đến Vô Biên Giới để giải sầu, nằm mơ cũng không nghĩ đến có thể gặp gỡ chàng. Ta nghĩ, đây chính là duyên phận mà mọi người nói tới? Cho nên, bất luận là con đường phía trước gian nguy như thế nào, Ly Nhi cũng thề nguyện đi cùng chàng!”

Ánh mắt của Nguyệt Mộng Ly kiên định không gì sánh được, nàng cần phải dùng hành động của chính mình để bảo vệ cái duyên phận đến một cách không dễ dàng này.

“Ly Nhi, cảm ơn nàng!” Diệp Viễn động tâm nói.

Ly Nhi có tính cách ngoài mềm trong cứng, chuyện mà nàng đã quyết thì tám con ngựa cũng không kéo lại được. Ngoài ra, nàng lại là người chu đáo, bất cứ lúc nào nàng cũng đều có thể đứng ở lập trường của Diệp Viễn để suy nghĩ vấn đề.

E rằng chính những thứ này đã đả động đến Diệp Viễn.

...

Năm ngày sau, sàn đấu diễn võ của Nguyệt gia chật ních người.

Lúc này, sân diễn võ đã biến thành một cái phòng luyện đan thật lớn.

Nguyệt gia cũng là một thế gia đan dược, có rất nhiều luyện dược sư xuất thân từ Nguyệt gia. Cho nên, cường giả Đan Đế của Nguyệt gia không ít.

Lúc này phía trên sân diễn võ, có hơn hai ba chục vị cường giả Đan Đế!

“Ly Hồn Đan, chính là xuất phát từ tay của thanh niên này sao? Xem ra, hắn cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Đan Tôn mà thôi!”

“Gia chủ nói đan phương của Ly Hồn Đan có khả năng bị khuyết thiếu không đầy đủ, hoặc là bị động tay chân, nhưng lão phu đã luyện chế nhiều lần rồi cũng không phát hiện ra có cái gì không ổn.”

“Ta cũng vậy! Nếu như người thanh niên này có thể dùng thủ pháp nào đó để giấu diếm được những lão gia hỏa như chúng ta vậy thì tạo nghệ đan đạo của hắn cũng rất đáng sợ!”

Lúc này, Diệp Viễn đang bị vây quanh ở giữa sân, một đám cường giả Đan Đế đang bình phẩm hắn từ đầu đến chân.

Những người này đều đã luyện chế qua Ly Hồn Đan, nhưng không ai phát hiện được Ly Hồn Đan có vấn đề gì.

Thế nhưng lời nói của Chu Thiến Như vẫn làm cho những người này dấy lên nghi ngờ.

Dù sao thì chỉ có một viên đan dược cấp tám thôi mà nhiều Đan Đế như vậy cũng đều luyện chế không ra, điều này quả thật quá quỷ dị.

Đúng lúc này, một cỗ khí tức cường đại từ trên trời giáng xuống, mọi người ngước đầu lên nhìn thì thấy Bát Cực Chiến Xa từ trên trời hạ xuống.

“Là Quyền Tinh Tử đại nhân! Gia chủ lại mời Quyền Tinh Tử đại nhân tới xem lễ!” Mọi người kinh ngạc nói.

Đan Đế đỉnh phong, phân hội trưởng của công hội luyện dược sư, Quyền Tinh Tử có địa vị cực cao tại Thần Vực.

Hôm nay, chỉ vì một viên đan dược cấp tám nho nhỏ mà hắn lại tự mình đến Nguyệt gia xem lễ, điều này cũng quá quỷ dị.

Chỉ là, bọn họ không biết Quyền Tinh Tử cũng đã từng thử luyện chế Ly Hồn Đan, kết quả cũng là thất bại.

Hắn rất tò mò, dạng đan dược cấp tám như thế nào mà thậm chí ngay cả hắn cũng không luyện chế được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK