Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ha, người giữ cửa của ải cuối cùng thật buồn cười, không biết tự lượng sức mình, tự áp chế cảnh giới xuống, lần này biết sự lợi hại của người ta chưa?"

"Thật sự là hết việc để làm mà, người có thể xông đến ải thứ mười tám thì thực lực có thể yếu sao?"

"Ha ha, dường như hắn rất khinh thường Nguyên Tiêu, lần này thật sự nhục rồi."

...

Mặc dù không nghe được đối thoại ở trong không gian kia, nhưng từ sắc mặt thì vẫn có thể suy đoán ra được thái độ của Trịnh Tiễn.

Loại kiêu ngạo cùng không coi ai ra gì kia, dù là trên hình chiếu thì vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.

Mặc dù bên ngoài những thiên tài này rất không ưa Diệp Viễn, thế nhưng dù sao Diệp Viễn cũng có thể xông đến ải thứ mười tám, tốt xấu gì cũng là đại biểu cho bọn hắn.

Nếu Trịnh Tiễn có thể đánh bại Diệp Viễn, thậm chí là giết chết Diệp Viễn, thì đây không chỉ là nỗi nhục của riêng Diệp Viễn.

Mà còn là nỗi nhục của tất cả bọn họ.

Dưới loại tâm lý này, chứng kiến việc Trịnh Tiễn bị Diệp Viễn cười nhạo khiến bọn hắn cảm thấy rất là thoải mái.

"Chỉ sợ tình hình của Nguyên Tiêu không ổn lắm, người canh cửa ải thứ mười tám này quả thật quá mạnh, căn bản cũng không phải là những người canh ải trước kia có thể so sánh." Ba Đồ bỗng nhiên nói.

Nghe thấy lời này, Địch Phàm cũng tán thành, gật đầu nói: "Nếu như ta đoán không lầm, vừa rồi sợ rằng Nguyên Tiêu đã dùng hết toàn lực. Mà người canh cửa kia vẫn đang áp chế cảnh giới."

Ba Đồ cảm khái nói: "Thật muốn xem trận chiến đấu này nha, đây tuyệt đối là một trận chiến đỉnh cao của cảnh giới Ma Tướng đỉnh phong."

...

Sau khi khôi phục lại cảnh giới nửa bước Quy Khư, cả người Trịnh Tiễn đều tản mát ra một loại khí tức bất định.

"Ngươi đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết chưa?"

Trịnh Tiễn cười lạnh một tiếng, thân hình dần dần trở nên mơ hồ.

Diệp Viễn nheo mắt lại, phát động Phiếu Miểu Kiếm Pháp, thần hình cũng biến mất tại chỗ.

Cả hai người giống như là đã tan biến trong hư không vậy.

"Keng keng keng..."

Trong hư không, tiếng sắt thép va chạm vang lên, thỉnh thoảng có một đạo hàn mang hiện lên.

Hai người, một người là Không gian pháp tắc, một người là Phong chi pháp tắc, thân pháp đều cực kì quỷ dị cùng khó lường.

Sau khi Trịnh Tiễn khôi phục cảnh giới nửa bước Quy Khư thì thực lực cá nhân lập tức tăng vọt một khoảng lớn.

Đối với loại cao thủ này như bọn hắn mà nói thì chỉ một cảnh giới nhỏ đã có ảnh hưởng thật sự quá lớn rồi.

"Quá nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy thân hình của bọn hắn."

"Hóa ra đây mới là thực lực chân chính của bọn hắn, quá đáng sợ."

"Mặc dù không cảm nhận được sự rung động của phép tắc, thế nhưng chỉ bằng thân pháp này của bọn hắn thì có thể tiêu diệt ta trong nháy mắt."

"Ta rất muốn biết hiện tại là ai đang chiếm ưu thế."

...

Ở bên ngoài, những thiên tài đều không thấy được thân hình của hai người chiến đấu, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một tia thân ảnh mơ hồ.

Chiến đấu dạng này, khiến bọn hắn cảm thấy xấu hổ.

Cùng là cảnh giới Ma Tướng, nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực như vậy.

Khuôn mặt Ba Đồ cùng Địch Phàm đều hiện lên vẻ ngưng trọng, cho đến giờ phút này, bọn hắn mới tin rằng thực lực của Diệp Viễn thật sự không phải là thứ mà bọn hắn có thể so sánh.

Trước đó, trong lúc chiến đấu, Diệp Viễn lợi dụng Không gian pháp tắc nên tốc độ cực kì nhanh.

Mà bây giờ, Diệp Viễn gần như vận chuyển Không gian pháp tắc tới cực hạn, thân thể giống như là đang xuyên qua hư không vậy.

Đạt Lan lục tử không thể theo không kịp tốc độ của Diệp Viễn.

"Ta hiểu rồi. Bên trong Kiếm đạo pháp tắc của Nguyên Tiêu có dung hợp pháp tắc chi lực của hắn, vậy nên chúng ta mới nhìn không thấu." Ba Đồ bỗng nhiên hiểu ra, nói.

Nhưng mà ngay lập tức lông mày hắn nhíu lại, trầm tư suy nghĩ nói: "Nhưng mà đây là pháp tắc gì vậy, Phong chi pháp tắc sao?"

"Là Không gian pháp tắc." Bỗng nhiên Địch Phàm lên tiếng.

Ánh mắt Ba Đồ ngưng lại, lập tức phản bác: "Không thể nào. Không gian pháp tắc là một trong hai pháp tắc chí cao, làm sao hắn có thể lĩnh ngộ được?"

Địch Phàm liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Ngươi nhìn kỹ đi, thân pháp của Nguyên Tiêu như ẩn như hiện, không để lại dấu vết, giống như là xuyên qua hư không vậy. Chỉ có Không gian pháp tắc mới có thể làm được như này mà thôi. Mặc dù thân pháp của người canh cửa kia cũng cực nhanh, nhưng vẫn có dấu vết để lần theo, hẳn là Phong chi pháp tắc."

Ánh mắt của Địch Phàm rất sắc sảo, lúc hai đại cao thủ đối chiến đều ép bản thân đến cực hạn, để cho hắn nhìn ra một chút manh mối.

Ba Đồ nhìn kỹ lại, quả thật giống như những gì Địch Phàm nói.

Mặc dù không thể nắm bắt được thân hình của hai người, thế nhưng nhìn kỹ lại thì quả thực hơi không giống.

Điều này quả thật không thể coi thường.

"Điều này... Điều này sao có thể? Tên này... quá yêu nghiệt nha?" Ba Đồ hít một ngụm khí lạnh, nói.

Vẻ mặt Địch Phàm cực kì ngưng trọng, nói: "Điều này có thể giải thích được vì sao hắn có thể chiến thắng những người canh cửa trước đó. Tuy từng kiếm của hắn nhìn rất bình thản, không có gì lạ, nhưng thật ra chỉ là mắt thường của chúng ta không nhìn kịp mà thôi. Thật ra kiếm của hắn đã xuyên qua hư không, giết đối thủ."

"Thảo nào. Thảo nào. Thật ra với thực lực của hắn thì có thể dễ dàng đối phó với những người phía trước kia, chỉ là, hắn muốn mượn đối thủ để luyện kiếm..."

Ba Đồ bỗng cảm thấy thế giới này quá kinh khủng.

Tại sao lại có một tồn tại biến thái như vậy, có thể lĩnh ngộ được Không gian pháp tắc.

Đúng lúc này, hai người bên trong hình chiếu bỗng ngừng lại, thân hình hiện ra.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

"Nguyên Tiêu bại rồi."

"Quả nhiên, cảnh giới của hắn quá thấp mà."

"Nhưng mà có thể làm đến bước này thì hắn đã rất lợi hại rồi."

"Lĩnh ngộ được Không gian pháp tắc đó nha, thành tựu trong tương lai không thể đong đếm."

...

Bên trong hình chiếu, khí tức của Diệp Viễn hỗn loạn, cả người đều là vết thương, đã là nỏ mạnh hết đà.

Trái lại thì Trịnh Tiễn lại là không bị thương chút nào.

Kết quả này dường như không có gì quá khó tin.

"Ngươi thua rồi. Ta thừa nhận là ngươi rất mạnh. Có thể buộc ta xuất ra tám phần mười công lực, ngươi có thể tự hào được rồi." Trịnh Tiễn lạnh lùng nói.

Diệp Viễn hơi thở dốc nói: "Tám phần mười công lực sao? Không bằng... Ngươi thử xuất ra mười phần công lực đi."

Diệp Viễn cũng không hoài nghi Trịnh Tiễn, người ngạo mạn như vậy thường không thích nói dối.

Trịnh Tiễn nhíu mày lại, nói: "Không cần, dù ta là người canh cửa, nhưng chỉ cần ngươi có thể thắng được ta lúc ta sử dụng tám phần mười công lực, thì coi như ngươi đã xông cửa thành công. Có điều, ngươi không làm được."

Diệp Viễn nhếch miệng cười, nói: "Nếu như, ta có thể để ngươi xuất ra mười phần công lực thì sao?"

Ánh mắt Trịnh Tiễn phát lạnh, lạnh lùng nói: "Nếu như thế, thì ngươi sẽ chết."

Đối với thực lực của Diệp Viễn, hắn đã vô cùng rõ ràng.

Vừa rồi trong lúc chiến đấu, Diệp Viễn đã xuất ra tất cả vốn liếng, đồng thời cũng xuất ra cả Phá Nhật cùng Phiếu Miểu Kiếm Pháp, nhưng vẫn không thể đột phá phòng ngự của Trịnh Tiễn.

Pháp tắc chi lực của Trịnh Tiễn quá mạnh, cảnh giới cũng cao hơn Diệp Viễn, vì thế Diệp Viễn kiểu gì cũng bại.

"Ha ha, nếu như ngươi có thể giết chết ta, vậy thì tới đi. Xuất ra mười phần công lực đi, để cho ta nhìn xem người được xưng là đệ tử mạnh nhất trong lịch sử của Tử Cực tông có bao nhiêu lợi hại." Diệp Viễn cố chấp nói.

Hai mắt Trịnh Tiễn nheo lại, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ kĩ chưa?"

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Nghĩ kĩ rồi."

Trịnh Tiễn khẽ gật đầu, nói: "Có rất nhiều thiên tài đều chết bởi tự cho là thông minh, hóa ra... ngươi cũng là một trong những người đó. Nếu ngươi một lòng muốn chết, vậy thì... để ta tiễn ngươi một đoạn đường."

Vừa dứt lời, khí thế trên người Trịnh Tiễn bỗng nhiên biến đổi.

"Lãnh hội kiếm pháp... Hội tâm nhất kích." Trịnh Tiễn lạnh lùng nói.

Diệp Viễn biến sắc, thốt lên: "Vô ngã chi cảnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK