Hơn nữa, lần này tiến vào Thiên Dương sơn mạch này, xác định chỉ có người dưới thiên thần cảnh mới có thể tiến vào.
Mà lúc này, Trác Hàm đang tự mình tiến vào phủ Thiên Lăng.
“Vị sư đệ này, không biết Lãnh Thu Linh sư muội hiện có ở bên trong không?” Trác Hàm bộ dáng lễ độ nho nhã, nhưng khẩu khí lại thập phần kiêu ngạo
Vị đệ tử Thiên Lăng kia liếc mắt đánh giá người một cái rồi nói: "Ngươi là ai? Phủ Thiên Lăng không phải nơi người ngoài ai cũng có thể tùy tiện ra vào."
Trác Hàm cười nói: "Ta là Trác Hàm của đế đô Thiên Thủy. Lãnh sư muội là vị hôn thê của ta, cho nên theo lý thuyết, ta cũng không tính là người ngoài nha."
Trác Hàm cố ý lớn giọng nói, tựa hồ sợ người khác không biết hắn là ai.
Đệ tử kia nghe xong liền kinh ngạc nói: "Thì ra là Trác sư huynh, thất lễ, thất lễ rồi! Lãnh sư tỷ hiện đang luyện tập võ công, ta sẽ dẫn ngươi qua đó."
Danh tiếng của Trác Hàm ở đế đô Thiên Lăng vẫn còn rất vang dội, đệ tử này hiển nhiên cũng đã từng nghe nói qua.
Hơn nữa, những tin đồn về Trác Hàm với Thu Linh cũng không phải là bí mật ở phủ Thiên Lăng, có vẻ như thành chủ còn có ý tác hợp cho hai người.
Đương nhiên, đệ tử này không dám sơ suất.
"Thì ra kia là sư huynh Trác Hàm, thực xứng danh là đệ nhất thiên tài của đế đô Thiên Thủy. Vậy mà có thể theo kịp tốc độ tu luyện của Lãnh sư tỷ."
"Đúng vậy! Nghe nói thành chủ còn cố ý tác hợp cho hai người bọn họ. Thực là trời sinh một đôi mà!"
"Chẳng qua, Lãnh sư tỷ gần đây hình như qua lại rất thân thiết với một tiểu tử tên là Diệp Viễn, điều này cũng thực hiếm thấy."
"Haizz, tiểu tử kia mới là thiên thần cảnh tầng hai, làm sao có thể xứng đôi với Lãnh sư tỷ?"
...
Trác Hàm nghe được lời bàn tán của các đệ tử xung quanh thì rất đắc ý, nhưng khi nghe đến cái tên Diệp Viễn, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.
Đơn giản là vì cái tên này đã trở thành cơn ác mộng của hắn ta.
Dù đã trăm năm trôi qua, hắn vẫn nhớ như in những ký ức đó.
Đương nhiên, hắn hận Diệp Viễn tới thấu xương, sớm đã muốn tìm Diệp Viễn tính sổ từ lâu. Nhưng kể từ khi Diệp Viễn rời khỏi Thông Thiên Sơn thì liền bặt vô âm tín, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hắn, cho nên kế hoạch này bị gác lại cho tới giờ.
Không ngờ tới, hôm nay lại được nghe thấy cái tên này.
"Chẳng lẽ... Diệp Viễn này chính là tên tiểu tử ở Thông Thiên Sơn? Không thể nào! Người kia vừa nói hắn là thiên thần cảnh tầng hai, với năng lực của tên tiểu tử kia, không thể nào tu luyện nhanh như vậy được!"
Ngay sau đó, Trác Hàm đã bác bỏ ý kiến này.
Hắn cùng Lãnh Thu Linh đều giống nhau, đều cảm thấy Diệp Viễn này không thể là Diệp Viễn kia được.
Người đệ tử kia dẫn Trác Hàm đến một võ đài, các đệ tử của phủ Thiên Lăng đang thảo luận rôm rả với nhau, mà Lãnh Thu Linh đang ở trên võ đài luyện tập võ công.
Vừa nhìn thấy Lãnh Thu Linh, ánh mắt Trác Hàm nhất thời liền sáng lên, lớn tiếng nói: "Lãnh sư muội, nhiều năm không gặp, ngươi quả nhiên vẫn không thay đổi, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy!"
Lãnh Thu Linh dừng lại động tác, nhìn thấy Trác Hàm, lông mày lập tức nhíu lại.
Tên này, quả nhiên là âm hồn bất tán!
“Đây là phủ Thiên Lăng, ngươi tới đây làm gì?” Lãnh Thu Linh lạnh lùng nói.
Trác Hàm không thèm để tâm, mỉm cười: "Sao Lãnh sư muội lại hỏi vậy, ta tới để gặp thê tử tương lai của mình. Như vậy có gì sai sao?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức náo động, tất cả mọi người đều đã đoán ra thân phận của người thanh niên này.
Tuy nhiên, ánh mắt của Lãnh Thu Linh trước sau vẫn chỉ có lạnh lùng, nói: "Lại nói nhảm, đừng trách ta không khách sáo với ngươi! Bây giờ, lập tức cút cho khuất mắt ta!"
Trác Hàm cười nói: "Sao Lãnh sư muội lại lạnh lùng như vậy? Sư tôn đã vì ta mà cầu hôn. Sớm muộn gì chúng ta cũng cùng nhau thành thân."