Đám gia đinh nghe vậy liền nhìn về phía Giang Hoa bằng ánh mắt đầy kỳ quái.
Sắc mặt Giang Hoa lập tức biến sắc rồi ấp a ấp úng nói: “Ngươi… ngươi ngậm máu phun người.”
Diệp Viễn cười nói: “Lời là do ngươi tự nói, uy phong cũng là ngươi tự đặt ra vậy mà còn nói là ngậm máu phun người sao? Người đến Giang phủ có phải là ai ai cũng phải nhìn sắc mặt của ngươi không? Chúng ta đã đợi ở đây bảy ngày bảy đêm cũng đã gửi cả thiệp, phương diện lễ tiết không có bất kỳ vấn đề gì nhưng ngươi chỉ lướt qua thiệp rồi đuổi chúng ta cút đi? Tác phong hợm hĩnh này của ngươi có phải đã xua đuổi rất nhiều người một cách bừa bãi rồi có phải không? Ngươi có biết rằng trong số những người đó sẽ có những nhân vật sau này ngươi không thể động vào không? Thân phận là kẻ hạ nhân mà lại đi gây thù chuốc oán cho chủ nhân khắp nơi như vậy là do ta đổ oan cho ngươi sao?”
Đám gia đinh nhìn nhau, họ đều biết Giang Hoa quản gia đích thực càng ngày càng bành trướng.
Bây giờ xử lý mọi chuyện đều rất kiêu ngạo.
Rõ ràng mọi người đều ở cảnh giới giống nhau nhưng lão ta căn bản là không coi đám gia đinh ra gì.
Bởi vậy mà những gì Diệp Viễn nói không hề sai chút nào.
Ở Hoàng Thành còn đỡ nhưng cũng không ít cường giả Đế Đô cũng tìm đến tận cửa.
Quả đúng như Diệp Viễn nói nếu một trong số những người này nổi lên vậy thì sẽ gây ra rắc rối lớn cho gia chủ.
Ở bên này có động tĩnh nên tự nhiên sẽ thu hút được sự chú ý ở bên cổng, rất nhiều người đã vây xung quanh.
Một số người sau khi nghe những gì Diệp Viễn nói đều âm thầm đồng tình theo.
Trong số bọn họ phần lớn đều muốn cầu Giang Nguyên bởi vậy chỉ có thể thấp giọng khép nép chờ ở ngoài cổng chờ được triệu kiến mà thôi.
Chỉ là việc được gặp hay không gặp còn tùy thuộc vào sở thích của Giang Hoa.
Những năm nay Giang Hoa đã lấy được không ít béo bở từ trên người bọn họ.
Còn về phần Diệp Viễn đến từ Hoàng Thành, Giang Hoa còn không thèm nhìn một cái nên đương nhiên cũng không muốn nhúng tay.
Giang Hoa vừa nghe xong liền cười nhạo nói: “Ý của ngươi là sau này ngươi sẽ trở thành nhân vật lớn đến ngay cả gia chủ của ta cũng không thể động vào ngươi sao? Ha ha ha… ta thật sự muốn nghe xem một người nhà quê đến từ Hoàng Thành có chuyện gì mà tìm đến gia chủ!”
“Không cần nữa! Ta muốn gia chủ của các người phải đích thân tìm đến ta! Tiêu huynh, chúng ta đi!” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Nói xong liền thu khí thế về và chuẩn bị xoay người rời đi cùng Tiêu Phong.
Áp lực trên người Giang Hoa đột nhiên nhẹ đi nhưng trong lòng lão ta tức giận vô cùng.
Nhìn thấy Diệp Viễn rời đi lão ta liền tức giận hét lên: “Đi mời Chân Thần Cảnh tới bắt tên tiểu tử này cho ta! Ta muốn xem xem hắn ta muốn trở thành nhân vật lớn như thế nào!”
Ồn ào!
Một thanh kiếm quang trực tiếp xuyên thủng hư không bay thẳng từ ngoài vào cọ xát vào tai của Giang Hoa.
Giang Hoa chỉ cảm thấy như có một cơn gió thoảng qua, cơ thể đột nhiên co rút lại.
Răng rắc!
Thanh xà gỗ ở phía sau Giang Hoa trực tiếp bị chẻ làm đôi.
Tí tách! Tí tách!
Mồ hôi lạnh lăn dài ở hai bên thái dương lão ta.
Lão ta đứng yên ở đó không dám nhúc nhích dù chỉ một giây cho đến khi bóng dáng của Diệp Viễn biến mất trong phạm vi Giang phủ.
Đám gia đinh cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy cảnh này, trong lòng không khỏi bàng hoàng.
Bọn họ đều cảm thấy mừng thầm, cũng may là vừa nãy họ không ra tay nếu không bây giờ đã là một cái xác chết rồi!
Pháp tắc dung hợp! Không gian pháp tắc!
Người thanh niên này đúng là rất lợi hại!