Tuy hiện giờ Lam Báo không ở trạng thái toàn thịnh, nhưng hắn vẫn là một cao thủ Hóa Hải tầng năm.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, hắn không tin Diệp Viễn có thể làm gì được hắn!
Diệp Viễn nói: “Vừa rồi lĩnh ngộ chân ý, đúng lúc có chút ý tưởng, có thể mang ngươi ra thử một chút x3m cũng tốt. Nếu ngươi có thể tiếp được thì ta sẽ thả ngươi đi, thấy sao?”
Thấy bộ dạng vô cùng tự tin của Diệp Viễn, trong lòng Lam Báo hơi kinh ngạc, theo bản năng cảm thấy không tốt lắm.
Tinh huyết của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, thực lực đã giảm đi rất nhiều, cộng thêm đã ở khu vực cương phong cấp năm nửa ngày, sớm đã là nỏ mạnh hết đà.
Mà còn Diệp Viễn, tuy trên người hắn vết thương chồng chất nhưng dường như trong nửa ngày này không phải dùng đến bao nhiêu nguyên lực ngược lại còn phục hồi không ít.
Mà Lam Báo đã từng được thấy qua Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn, lực tấn công cực mạnh đến hắn cũng không dám coi thường.
Nghĩ đến đây, Lam Báo nào còn dám lấy cứng đối cứng với Diệp Viễn nữa?
Mất mặt vẫn tốt hơn mất mạng.
Lam Báo không nghĩ lâu, quay đầu liền bỏ chạy!
Diệp Viễn sớm đã chú ý đến động tác của hắn, sao có thể để hắn có cơ hội chạy trốn.
Đuổi bắt bảy ngày sáu đêm, dường như đã ép Diệp Viễn vào đường cùng! Nếu không phải thời khắc sống còn sinh ra ý nghĩ lĩnh ngộ chân ý, tình trạng hiện giờ sẽ ra sao còn không nói chắc được.
Hơn nữa lúc ớ tầng hai của Vĩnh Hoa Cung, một quyền kia của Lam Báo suýt nữa thì lấy đi cái mạng nhỏ này của hắn.
Thù mới hận cũ chồng chất, bây giờ chính là lúc để hắn tính sổ.
Chỉ thấy Diệp Viễn phóng khí thế ra, cả người như biến thành một ngọn lửa.
Hai tay Diệp Viễn hợp lại, một cỗ cuồng phong từ lòng bàn chân hắn bốc lên, ngọn lửa “vụt” môt cái phụt ra.
“Phong Hỏa Liệt Diễm Hóa Long! Lên cho ta!”
Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, hai quyền đẩy ra, một con cự long rít gào phi nhanh ra, lao như bay về phía Lam Báo đang chạy điên cuồng!
Liệt Diễm Hóa Long, võ kỹ tầng ba Nhân Tự Thiên của.
Lúc ở Tân Quốc, Diệp Hàng từng sử dụng võ kỹ này, uy lực tuyệt luân.
Mà lúc này, cự long Diệp Viễn đánh
ra còn lớn hơn của Diệp Hàng gấp mấy
1’^_
ân.
Hỏa long vừa ra liền đuổi kịp Lam Báo trong chớp mắt.
Lam Báo đang chạy thoát thân bỗng cảm nhận được một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ đuổi đến sau lưng, không khỏi kinh ngạc giật nảy mình, vội vàng xoay người lại nghêng địch.
“Kinh Đào Hải Lãng, phá cho ta!”
Lam Báo đánh ra một quyền, va vào hỏa long.
Cái va chạm này khiến sắc mặt Lam Báo đại biến, vậy mà hỏa long trực tiếp quấn lấy nắm đấm của hắn.
Lúc này hắn làm gì còn kịp biến chiêu, chỉ nghe thấy một tiếng “Oanh”, hỏa long hung hãn đập vào lồng ngực của Lam Báo.
Lực xung kích cực đại đánh cho Lam Báo bay ra ngoài phun một ngụm máu tươi giữa không trung. Nhưng khi Lam Báo vẫn chưa kịp té xuống đất đã bị một trận cuồng phong cuốn đi.
“A!”
Giữa không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lam Báo, vô số cương phong xuyên thấu nguyên lực hộ thể của hắn, như dao cắt lên người hắn!
Hơn mười hơi sau, Lam Báo đã triệt để không còn khí tức.
Vốn dĩ hắn đã đến cực hạn lại phải chịu một đòn tuyệt cường của Diệp Viễn, căn bản nguyên lực hộ thể không thế duy trì được nữa.
Những cơn cuồng phong lại chẳng có chút đồng tình nào mà tấn công Lam Báo thì sao hắn có thể không chết?
Nhìn thấy Lam Báo bị cuồng phong nuốt chửng, Diệp Viễn hít vào một hơi thật sâu.
Những gian khố trên quãng đường này, chỉ mình hắn biết…