Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng nói đến việc Diệp Viễn là người ngoài, ngay cả người trong tộc Bạch Hổ sợ là cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Tộc Thiên Ma Hổ chưa bao giờ nhận mình là người của tộc Bạch Hổ, hơn nữa truyền thừa của hai bên cũng khác nhau một trời một vực. Không một ai có thể nghĩ tới, vô số năm trước, hai tộc này đã từng là người một nhà.

“Tiểu tử, đi theo ta!” Người thủ lăng bỗng nói với Bạch Quang còn đang sợ ngây người.

Bạch Quang sửng sốt, nói với Diệp Viễn: “Đại ca, chúng ta đi.”

Hai người vừa định cất bước thì người thủ lăng đột nhiên quay đầu lại nói: “Chỉ ngươi đi, hắn ta ở lại! Chuyện của tộc Bạch Hổ sao có thể để cho người ngoài biết được?”

Sắc mặt Bạch Quang trầm xuống, không hờn không giận nói: “Giữa ta với đại ca xưa nay không tồn tại bí mật gì hết! Nếu đại ca không đi, ta cũng không đi.”

Dựa vào quan hệ của Diệp Viễn và Bạch Quang bây giờ, đương nhiên người thủ lăng muốn Diệp Viễn chờ ở ngoài, trăm ngàn lần không muốn hắn ta đi vào.

Sắc mặt người thủ lăng đanh lại: “Tuy rằng ngươi thừa hưởng thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ nhất, nhưng đối với việc khai phát thân thể Bạch Hổ còn chưa đến một phần vạn! Ngươi có biết ta đồng ý cho người vào là may mắn cỡ nào không?”

Bạch Quang thản nhiên đáp: “Ta với đại ca cùng tiến cùng lùi, đại ca không đi, cho dù ngươi làm cho ta thăng cấp Thần Cảnh, ta cũng không thèm liếc mắt.”

Diệp Viễn đứng bên cạnh không nói gì, trong thâm tâm hắn dĩ nhiên muốn Bạch Quang ngày càng cường đại. Nhưng mà hắn biết, khuyên can Bạch Quang vào lúc này không có tác dụng gì.

Đổi lại là hắn, hắn cũng làm như vậy.

“Ngu không ai bằng!” Người thủ lăng bị sự cố chấp của Bạch Quang chọc giận không nhẹ, hừ lạnh: “Nếu ta cưỡng ép mang ngươi vào thì sao?”

Bạch Quang không chút lo lắng, cười vui vẻ đáp: “Nếu vậy thì ngươi phải đánh một trận với ta rồi!”

Người thủ lăng cười khinh miệt: “Hừ, khẩu khí thật lớn! Quả thật tiểu tử này có không ít con bài chưa lật, nhưng muốn dùng để đối phó với ta thì chính là si tâm vọng tưởng!”

Lời này của hắn ta là nói cho Diệp Viễn nghe.

Cái gọi là con bài chưa lật của Diệp Viễn, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Mấy thứ này đối với ngoại giới thì vô cùng đáng sợ nhưng đối với hắn mà nói, căn bản là không đủ gãi ngứa.

Đương nhiên, chuyện này là bởi vì cảnh giới của Diệp Viễn còn quá thấp.

Nếu bây giờ Diệp Viễn ở cảnh giới Thần Vương, dù hắn cuồng vọng cỡ nào cũng không dám nói những lời như vậy.

“Ha ha, ta cũng rất tò mò rốt cuộc thực lực của người thủ lăng cao đến đâu chứ!” Diệp Viễn cười cười.

“Xem ra hai người các ngươi đều tự cho là mình rất giỏi! Không cho các ngươi ăn chút đau khổ thì quả thật không biết trời cao đất dày là gì!”

Sắc mặt người thủ lăng lạnh xuống, một cỗ khí tức áp bức yên lặng tản ra.

Loại khí tức này so với thanh thế khiến người ta sợ hãi của đại trưởng lão hoàn toàn khác biệt, là một loại sợ hãi âm u không tiếng động.

Nhưng chính vì như thế mới càng đáng sợ!

Đột nhiên, xung quanh hai người trở nên tối đen, không thể nhìn rõ năm ngón tay của chính mình.

Diệp Viễn biến sắc: “Thần Vương Lĩnh Vực!”

Người thủ lăng cười nói: “Tiểu tử ngươi cũng có chút kiến thức! Hiện nay, người có thể thi triển Thần Vương Lĩnh Vực đếm trên đầu ngón tay, không nghĩ tới ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng có thể nhận ra thứ này! Đây là Hắc Ám Lĩnh Vực, có thể cắn nuốt mọi thứ, bao gồm cả nguyên lực và hồn lực! Tiểu tử Bạch Quang, chỉ cần ngươi đồng ý theo ta tu luyện sau này chắc chắn sẽ có được thành tựu.”

Lúc này, người thủ lăng không quên dùng Hắc Ám Lĩnh Vực để hấp dẫn Bạch Quang.

Nhưng Bạch Quang không chút động tĩnh cười lạnh đáp: “Chỉ là Hắc Ám Lĩnh Vực mà thôi, ta không tin không có ngươi thì ta học không được.”

Diệp Viễn cũng cười nhạt: “Hắc Ám Lĩnh Vực mà thôi, ngươi quá coi thường hai huynh đệ chúng ta rồi.”

Người thủ lăng hơi sững sờ, hắn vậy mà lại bị hai tiểu bối khinh thường!

“Vậy cho các ngươi cảm nhận một chút, cái gì là lực lượng lĩnh vực!” Sắc mặt người thủ lăng lạnh lẽo, trực tiếp ẩn thân vào trong bóng tối.

Thứ gọi là lực lượng lĩnh vực thật ra chính là sự lĩnh ngộ về ý niệm ở một cảnh giới nhất định, từ đó hiện thực hóa lĩnh ngộ này, hình thành một cái lĩnh vực nhỏ của bản thân.

Trong lĩnh vực bản thân nắm giữ, võ giả đó chính là vua!

Trong mắt người thủ lăng, tình huống hiện tại của Diệp Viễn và Bạch Quang chính là cá trong chậu.

Nhưng mà hắn chưa kịp làm gì thì cả người ẩn trong hắc ám đã bị cưỡng ép hiện thân. Mà trong nháy mắt, Hắc Ám Lĩnh Vực cũng bị phá vỡ!

“Nhật Nguyệt Thiên Đồng! Ngươi… trên người ngươi còn có Nhật Nguyệt Thiên Đồng?” Lần đầu tiên người thủ lăng đối với Diệp Viễn vạn phần kinh ngạc.

Người thủ lăng cũng không thật sự muốn hạ sát thủ với Diệp Viễn, chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một trận.

Nhưng mà vừa rồi, ngay lúc hắn muốn động thủ thì cảm thấy mờ mịt một lúc. Dựa vào thực lực của hắn, muốn hắn rơi vào ảo giác không phải chuyện dễ dàng gì.

Nhưng mà, Hắc Ám Lĩnh Vực cũng sẽ không tự mình giải trừ.

Một khi Nhật Nguyệt Thiên Đồng toàn lực xuất kích thì dù người thủ lăng có năng lực thông thiên cũng không dám đối kháng chính diện.

Tất nhiên, nếu là như vậy, Diệp Viễn cũng sẽ mất toàn bộ sức lực.

Vừa nãy Diệp Viễn chỉ thi triển một chút thực lực để buộc đối phương dừng tay, không hề dùng đến toàn bộ lực lượng của Nhật Nguyệt Thiên Đồng.

Người thủ lăng nhìn Diệp Viễn, trong mắt hiện lên chút khiếp sợ.

Hắn tự tin bản thân có thể nhìn thấu Diệp Viễn, ngay cả thần khí cũng không ngoại lệ, Diệp Viễn làm sao có thể có con bài chưa lật nào nữa chứ?

Thế nhưng mà, Diệp Viễn thật sự có!

Ở thời kỳ thần đạo, Nhật Nguyệt Thiên Đồng là sự tồn tại tiếng tăm lẫy lừng, sao người thủ lăng có thể không biết sự lợi hại của nó được?

Diệp Viễn chỉ cười không lên tiếng, người thủ lăng thở dài một hơi: “Thôi! Vận mệnh của tiểu tử ngươi quả thực khiến người ta khiếp đảm! Nếu tiểu tử Bạch Quang nhất quyết muốn vậy thì các ngươi cùng nhau vào đi.”

Cuối cùng, người thủ lăng cũng chịu lui bước.

Bạch Quang vừa nghe liền quay sang nhìn Diệp Viễn, hai người hiểu ý cùng nở nụ cười.

Hai người nhanh chóng đi theo người thủ lăng vào sâu bên trong, càng đi vào, dao động mà linh vị gây ra càng lớn!

Đột nhiên, trên người họ xuất hiện một áp lực cực đại khiến cả hai cả kinh trong lòng.

Một bước này giống như bước xuyên qua một thế giới khác.

“Bắt đầu từ nơi này chính là hậu diện của lãnh địa tổ linh! Các linh vị được cất giữ tại đây đều là cường giả Thần Cảnh! Cho dù bản thân tộc trưởng của tộc Thiên Ma Hổ cũng không được phép bước vào nơi này nửa bước. Nếu không, giết không tha!” Người thủ lăng thản nhiên mở miệng, giống như đang kể một chuyện hết sức bình thường.

Bạch Quang bĩu môi: “Theo ta thấy, thực lực của ngươi chắc cũng ngang ngửa tộc trưởng tộc Thiên Ma Hổ tiền nhiệm nhỉ? Làm sao ngươi giết được hắn?”

“Dựa vào thứ gì sao? Chỉ bằng thứ này.”

Bỗng nhiên, trong tay người thủ lăng xuất hiện một thanh kiếm, lưỡi kiếm sáng ngời, sau khi nó xuất hiện, trên linh vị bỗng nổi lên vô số đốm sáng quy tụ về thân kiếm.

Đồng tử của Bạch Quang và Diệp Viễn co rụt lại, không dám tin nhìn về phía thanh kiếm trong tay người thủ lăng.

Dao động truyền ra trên thân kiếm chắc chắn đã vượt qua cảnh giới Thần Vương!

Một kiếm này chém ra tuyệt đối có thể tiêu diệt một cường giả cảnh giới Thần Vương!

Tay cầm kiếm của người thủ lăng run lên, sau đó các đốm sáng nhanh chóng quay về bên trong linh vị, làm cho hai người vô cùng ngạc nhiên.

Hai người đi theo người thủ lăng tới một chỗ cực rộng bên trong đại điện.

“Hử? Hai người các ngươi đợi ở trong này, ta đi xử lý một chuyện! Không được phép chạy lung tung nếu không tự gánh hậu quả! Nói xong, người thủ lăng đi vào sâu trong đại điện, rồi biến mất không dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK