Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong mắt Đặng Vân, một Chân Thần tầng ba nho nhỏ, có thể kinh động tam đại Thiên Tôn bọn họ tự mình động thủ, đây là một chuyện đáng để hắn kiêu ngạo.

Thân phận Thiên Tôn, cao quý như thế nào?

Bình thường, bọn họ căn bản khinh thường động thủ với một Chân Thần Cảnh nho nhỏ.

Nhưng mà hôm nay, bọn họ đã phá lệ tới.

Võ giả trong thành nhìn thấy Diệp Viễn và cường giả Thiên Tôn đối chọi gay gắt, thần hồn từng người đều muốn bay ra ngoài.

“Đây chính là cường giả Thiên Tôn, Diệp Viễn đại nhân có đấu được không?”

“Diệp Viễn đại nhân đây là thà gãy chứ không cong, nếu như ta đứng ở trước mặt Thiên Tôn, sợ rằng chân đã mềm nhũn ra rồi.”

“Thật sự đổ mồ hôi thay Diệp Viễn đại nhân! Mặc dù ta cảm thấy Diệp Viễn đại nhân còn có con bài khác chưa lật, nhưng mà ta nghĩ không thông, ngài ấy còn có con bài gì chưa lật, để có thể đối kháng với cường giả Thiên Tôn.”

Muốn nói không lo lắng, đó là không thể nào.

Tuy nói trước đó Diệp Viễn sáng tạo ra kỳ tích, một người diệt mấy nghìn cường giả Chân Thần, nhưng mà ba vị trước mặt này là Thiên Tôn đó!

Mấy nghìn Chân Thần Cảnh, nghe thì dọa người, nhưng mà ở trước mặt cường giả Thiên Tôn chỉ giống như giấy mà thôi.

Cho dù chỉ một mình Đặng Vân, thì mấy nghìn Chân Thần Cảnh kia cũng không lật lên được một gợn sóng.

Đây chính là sự chênh lệch giữa Thiên Tôn Cảnh và Chân Thần Cảnh!

Loại chênh lệch này, căn bản không thể dùng số lượng để bù vào.

Nhưng mà, Diệp Viễn một lần tiếp một lần sáng tạo ra kỳ tích, khiến võ giả trong hoàng thành Thiên Ưng bất giác có loại lòng tin với hắn.

Loại cảm giác mâu thuẫn mạnh mẽ này khiến bọn họ vừa lo lắng cho an nguy của Diệp Viễn, lại vừa chờ mong hắn sẽ có hành động kinh thiên lần nữa.

Vừa nghe lời nói của Đặng Vân, Diệp Viễn cười vui vẻ.

“Thiên Tôn, rất lợi hại sao? Thủ đoạn của ta, không phải là thứ các ngươi có thể phỏng đoán được.”

Ánh mắt Lữ Ngạn phát lạnh, lạnh lùng nói: “Có phải lợi hại hay không, ngươi sẽ lập tức biết! Cái gọi là thủ đoạn của ngươi, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, căn bản không đáng giá nhắc tới.”

Tính nhẫn nại của hắn, thực sự bị Diệp Viễn tiêu sạch.

Hắn cho là tự mình xuất thủ, sẽ khiến cho Diệp Viễn sợ hãi, khiến Diệp Viễn kinh hồn khiếp vía, thậm chí quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.

Nhưng mà, tất cả đều không có!

Chẳng những cái gì cũng không có, mỗi một câu nói của Diệp Viễn đều khiến hắn tức muốn chết.

Uy lực Thiên Tôn trên người Lữ Ngạn đột nhiên bùng lên, trực tiếp đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.

Vẻ mặt Diệp Viễn thản nhiên, căn bản không có ý động thủ.

Lữ Ngạn cười lạnh một tiếng, nói: “Lời nói khoác nói không tệ, còn không phải là vẫn phải khoanh tay chịu chết sao?”

Nhưng mà vào lúc này, ở giữa không gian của hắn và Diệp Viễn, đột nhiên xuất hiện một tầng rung động.

Một đạo uy áp Thiên Tôn không thua gì hắn đột nhiên bộc phát, một bàn tay từ trong hư không lộ ra, trực tiếp đánh vào hắn.

Oanh!

Thân hình Lữ Ngạn lui nhanh về sau, nhìn người thanh niên bạch sam ở đối diện, vẻ mặt chấn động.

“Thiên Tôn… Tầng hai!” Lữ Ngạn không dám tin nói.

Đột nhiên, con ngươi Đặng Vân và Đái Xuân Hào cũng co rụt lại, bị người thanh nhiên bạch sam bỗng dưng xuất hiện này kinh động.

Từ lúc nào mà hoàng thành Thiên Ưng lại xuất hiện một siêu cấp cường giả này vậy?


Lữ Ngạn chau mày, mặt trầm như nước nhìn về phía Bạch Đồng, trầm giọng nói: “Vị đạo hữu này, bản tôn là chủ của đại đế đô Ngũ Tiêu, hôm nay là tới thanh lý môn hộ, mời đừng nhúng tay vào việc này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK